Ấy mới là quả báo
(Dân trí) - Hiên từng suy sụp như bị hắt xuống địa ngục tăm tối, khi biết Hưng đã ruồng bỏ mình để đi theo tiếng thổn thức của con tim. Người đó không phải ai xa lạ lại chính là cô bạn cũ, cũng là đồng nghiệp hiện tại của Hiên.
Nguyệt vốn hiếu thắng, thích tỏ vẻ hơn người, nên luôn coi bạn bè là đối thủ, và tâm niệm “Thua thầy một vạn chứ không được kém bạn một ly”. Nguyệt luôn tự tạo cho bản thân những cuộc cạnh tranh khốc liệt, để chứng tỏ mình là nhất. “Cướp bồ” là đòn cảnh cáo đầu tiên Nguyệt dành cho cô bạn.
Sau đó Hiên đâu còn luyến tiếc gì kẻ bạc bẽo kia, nhưng Nguyệt thì vẫn cảnh giác cao độ. Nguyệt sợ “tình cũ không rủ cũng đến” nên bày mưu tính kế thật cầu kỳ, để đuổi cổ đối phương ra khỏi “sàn thi đấu”. Khách quan mà nói Nguyệt giỏi hơn Hiên ở chỗ biết chớp thời cơ, lại lắm thủ đoạn và chiêu trò. Hiên không trở tay kịp, thành ra bị mất uy tín trước sếp và khách hàng. Chẳng còn mặt mũi nào ở lại, cô phải rời xa công việc đã từng gắn bó những năm dài tuổi trẻ.
Hiên giận Nguyệt đến muốn xé cô ta ra hàng trăm mảnh. Hận đến nỗi trong giấc mơ cũng giật mình bực tức, khi đang yên lành bỗng mất tất cả, người yêu, công việc và niềm tin vào tương lai…
Nhưng ủ ê, thở than mãi rồi cũng phải cố mà quên, gắng rũ bỏ đứng lên làm lại.
Hôm ấy, Hiên chạy từ bến xe buýt để vào công ty mới làm việc, một người tốt bụng đã cho Hiên đi nhờ, lần sau thì không còn tình cờ nữa, vì anh ta cứ chờ cô ở bến để đưa vào tận công ty… Hiên gặp Mạnh khi vẫn mang trong lòng sự tổn thương, mất mát, cùng vết sẹo nơi trái tim còn chưa liền hẳn. Rụt rè, e sợ nên Hiên chưa dám đón nhận một mối quan hệ mới mẻ. Nhưng nhờ sự khéo léo, ý nhị của Mạnh, họ đã đi lên dần từ tình bạn tâm giao.
Nhà Mạnh và Hưng lại ở cùng một tổ liên gia, hôm Mạnh đưa Hiên về chơi có vô tình gặp vợ chồng Hưng. Trái với sự bất ngờ và có phần tức tối của Nguyệt, sau giây phút ngỡ ngàng Hiên vẫn rạng rỡ chào hỏi không quên giới thiệu với Mạnh, mình từng làm chung công ty với họ. Rất vô tư Hiên hỏi về con của Nguyệt sau hai năm không gặp và cảm thấy bối rối khi biết cưới nhau ba năm họ vẫn chưa có con…
Còn đang phân vân trước lời cầu hôn của Mạnh thì Hiên nhận được email, Hưng viết ngắn gọn “Anh yên tâm khi biết em và Mạnh yêu nhau. Mạnh là một người đàn ông tốt hiếm có đấy”. Hiên đáp lại vẻn vẹn “Cảm ơn anh”.
Hiên và Mạnh làm đám cưới, ở cùng xóm nhưng cũng ít gặp vợ chồng Hưng, vì nghe đâu bố mẹ Hưng luôn phiền muộn thở than về đường con cái của hai người, nên vợ chồng anh tức khí dọn ra ngoài ở. Ít lâu sau mẹ Hưng khoe các con đã mua được mảnh đất gần chỗ ở trọ đó, Hiên mừng cho họ.
Tuy nhiên chưa được bao lâu thì Hưng bị phát hiện có dính líu vào vụ gian lận, tham ô tiền của công ty. Phải bán mảnh đất nọ để đền bù thiệt hại, mong không bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật. Hưng thất nghiệp, ru rú ở trong nhà vì trót mang cái danh ăn cắp. Giờ mình Nguyệt phải cúi mặt lo bươn chải, không dám quay về nhà chồng vì trước đó khi “làm ăn” còn được đã trót to tiếng tuyên bố: “Phải đi ăn mày cũng không quay về chốn hỏa ngục này”. Quan hệ của Nguyệt và gia đình chồng ngày càng bi đát.
Nghe chuyện về họ, Hiên chỉ thấy thương cho những người từng quen. Hiên nắm tay đứa con bé bỏng, rồi khẽ nhìn ra cửa sổ, thì thầm: “Có thể hai người không cần, nhưng tôi sẽ vẫn tha thứ và quên hết những gì các người từng gây thương tổn tôi”. Có ai nói, sự trừng phạt ghê gớm nhất chính là lòng tha thứ.
An Miên