20/11 lạm bàn chuyện biếu tặng thầy cô
(Dân trí) - Mấy ngày gần đây xôn xao trên mạng xã hội những bàn tán: 20/11 có nên biếu tặng thầy cô, nếu tặng thì quà hay tiền, nếu tiền thì bao nhiêu. Chủ đề phong bì “dày” bao nhiêu có lẽ là nóng hổi nhất.
Một phụ huynh để lại lời bình luận có vẻ hả hê “tôi cứ mỗi cô một phong bì 300k, nhanh, gọn, lẹ”. Một số người đôi co, tính toán “lớp mẫu giáo đến 3 cô, mỗi cô 500k- 1 triệu thì chết tiền à”, có người dè bỉu “200k cô khinh cho, không thèm nhận ấy chứ”.
Tôi biết những lao xao ấy không đại diện cho số đông phụ huynh nhưng vẫn thấy rùng mình trước rất nhiều bình luận chợ búa. Từ bao giờ tấm lòng tri ân thầy cô được coi như mớ rau, có thể cân đo đong đếm chỉ qua vài trăm bạc?
Ngày nhà giáo, tôi vẫn tặng các cô đang và đã từng dạy con tôi, không cầu mong con mình được ưu ái hơn, chỉ muốn cô cảm nhận được sự biết ơn từ học trò và gia đình, tiếp thêm cho các cô niềm vui và động lực để theo đuổi cái nghề vốn gian nan, áp lực nhưng thu nhập eo hẹp.
Nhiều người sợ con mình bị “đì” nếu không tặng quà giáo viên. Thật buồn khi họ coi thường lương tri người làm thầy đến vậy. Một năm trời rõng rã, thầy cô chỉ trông chờ đến ngày này để nhận vài trăm biếu xén của phụ huynh, rồi cân đo xem nên bên trọng, bên khinh trò nào ư?
Với tôi, vài trăm hay vài triệu chẳng thể nào đền đáp được những gì các cô giáo đã làm cho con mình. Cậu nhóc lon ton đi học từ mười mấy tháng tuổi. Những ngày đầu con khóc xuyên trưa, cô bế suốt trên tay không thể đặt xuống. Những lần con bĩnh cả ra quần, cô vẫn từ tốn lau dọn, giặt giũ cho con. Những hôm con ốm mà bố mẹ không thể sắp xếp công việc nên vẫn phải gửi con đi lớp, cô ôm ấp con cả ngày, thường xuyên nhắn tin cho mẹ yên tâm tình hình của con.
Rồi khi con chia tay các cô để "lên lớp lớn", con mếu máo vì chưa quen lớp mới, các cô cũng chạy sang ôm con khóc đỏ hoe mắt. Và biết bao nhiêu kỹ năng mới con được cô dạy dỗ, từ giao tiếp đến tính kỷ luật. Những tình cảm, kỷ niệm đó, quà cáp bao nhiêu cho vừa?
Đừng bao giờ đặt nặng hay so đo chuyện biếu tặng thầy cô. Tuỳ vào điều kiện gia đình, sao cho thật thoải mái và ý nghĩa là được. Tôi thấy bà ngoại một em nhỏ mang giỏ ổi hái từ vườn nhà lên tặng, còn cẩn thận rửa sạch cho các cô ăn luôn, cô đón nhận rất vui vẻ, hạnh phúc không giấu được nơi đuôi mắt cười tíu tít.
Tôi biết có một gia đình con đi học mấy năm rồi nhưng bố mẹ không hề gặp gỡ cô trực tiếp đứng lớp của con, mọi sự đều trao đổi qua cô hiệu trưởng. 20/11 họ cũng chỉ nhờ qua cô hiệu trưởng phát cho mỗi cô một phong bì. Những chiếc phong bì trắng xoá không có nổi một tấm thiệp chúc mừng dù "dày", "mỏng" thế nào cũng thật lạnh lẽo, vô tri.
Thế nên của cho không bằng cách cho. Thay vì băn khoăn 20/11 tặng quà gì, bao nhiêu, hãy xét lại đã bao nhiêu lần ta cám ơn cô vì một ngày vất vả, hay khi đón con chỉ chăm chăm hỏi con ăn gì ở lớp, bị bạn nào đánh không, bao nhiêu lần ta dạy con về lòng biết ơn thầy cô, về ý nghĩa của ngày nhà giáo, hay chỉ lao đi mua quà rồi tặng "cho xong", bao nhiêu lần ta hỏi thăm khi con cô ốm, khi cô nghỉ đột xuất lo chuyện gia đình, hay chỉ biết yêu cầu, nhờ vả, rồi phàn nàn khi con chưa được chăm sóc đúng ý.
20/11 này, bạn đã tặng thầy cô bao biêu ân tình?