1. Dòng sự kiện:
  2. Iran phóng UAV, tên lửa vào Israel
  3. Chiến sự Nga - Ukraine
  4. Bầu cử tổng thống Mỹ 2024

Thưởng thức đặc sản sâu bọ ở Thái Lan

(Dân trí) - Tôi chọc chọc vào món trứng ốp la, trứng kiến bung ra. Chúng sáng lấp lánh. Ngồi một lúc và hít sâu một hơi. Liệu tôi có thể nuốt trôi món này không?

Dưới đây là trải nghiệm của một người nước ngoài đối với những món ăn làm từ côn trùng nổi tiếng ở Thái Lan.

 

Trước khi đến Chiang Mai, thành phố miền bắc Thái Lan, để tìm kiếm những món ăn  côn trùng nổi tiếng nơi đây, tôi đã tưởng tượng ra một viễn cảnh đầy rùng rợn. Những chiếc lồng đựng những con dế đang kêu thảm thiết, và những ống đựng giun, sâu bọ đang bò lổn nhổn. Nhưng thay vào đó, những món côn trùng lại được bày biện theo cách ít ghê rợn nhất: trên tấm biểm quảng cáo thực đơn đặc biệt trong ngày là: nhộng ong cuốn lá chuối và sâu tre rang muối.

 

Ông chồng của bà chủ nhà hàng, Suwatchai Thipayanon, vội chạy về phía tôi chào hỏi và dẫn tôi đến một cái bàn nhỏ xíu phủ lá chuối. Mùi khói thuốc hòa trộn với mùi bia. Một bài hát Thái được bật lên choáng ngợp khắp không gian khá vắng vẻ trong quán.

 

Mới chỉ có một bàn khác đang được phục vụ, các bồi bàn tụ tập chung quanh và cười kinh ngạc khi vị khách nước ngoài của họ cứ đòi tất các các món côn trùng có trong thực đơn.

 

Rồi âm thanh lép bép của dầu rán bắt đầu phát ra từ trong bếp, 5 đĩa đặt biệt trong ngày nhanh chóng được bày ra trước mặt tôi. Được trang trí bằng ớt đỏ, cà chua và rau diếp, những món đặc biệt hôm nay gồm hai đĩa dế đen, nhộng ong bắp cày, nhộng ông và sâu tre.

 

Một chút kinh hãi. Máu tôi dồn lên. Ăn côn trùng có thể là chuyện bình thường ở Thái Lan và hàng chục nước khác, nhưng không phải ở nơi tôi lớn lên, Thung lũng Vàng, Minnesota, Mỹ.

 

Đây là cảm giác kinh hãi mà tôi sẽ phải nhớ trong một thời gian dài dài.

 

Theo các nhà khoa học, những món côn trùng, như dế, sâu bướm và các loại ấu trùng rất giàu protein và khoáng chất, là nguồn thực phẩm quan trọng của con người trong những đợt hạn hán và những trường hợp khẩn cấp khác.

Tôi chọn một con dế dài khoảng hơn một phân để bắt đầu, nhai nhai để đưa nó xuống dạ dày, tất cả, từ những chiếc chân mảnh khảnh. Nhưng rất ngạc nhiên, nó lại là tiếng lạo xạo giống như khi tôi nhai tôm hoặc động phộng vậy, và phảng phất hương vị của rừng núi. Tiếp theo, là món nhộng ong giống như chiếc bánh. Chúng ngòn ngọt và mềm như thục quỳ. Và tôi tiếp tục, với món nhộng ong bắp cày. Tôi thấy khoái cái mùi vị béo ngậy của nó. Rồi tôi với cốc nước khi dạ dày đã no căng.

 

Nhưng như kẻ đói ăn, tôi lại hướng đến một nhà hàng khác của gia đình người Thái Lan này ngang qua bên kia phố.

 

Người chủ cửa hàng Jitsophit Thipayanon gửi tôi một nụ cười đầy thách thức khi bà mời tôi những món côn trùng mà bà chọn.

 

Bà Jitsophit nói bà là người đầu tiên trong gia đình mở cửa hàng kiểu này một thập kỷ trước, và khách hàng rõ ràng là đã thưởng công cho bà. Các bàn ăn đều chật cứng, những cặp đôi, và những đại gia đình đến thưởng thức. Một cô gái mặc đồ Heineken lượn quanh các bàn, phục vụ bia. Những người bán hàng rong cũng nhân cơ hội vào bán những vòng hoa oải hương.

 

Bồi bàn ra vào bếp tấp nập, với những món salad thảo mộc, cá, súp rau và dĩ nhiên là côn trùng, hầu hết là trứng kiến, bởi lúc này đang là mùa trứng kiến.

 

Cửa hàng có không khí rất náo nhiệt, sống động, giống như những quán bar ở một thành phố tại Mỹ. Trên tường là những bức ảnh của những người trong gia đình, những thầy tu nổi tiếng, và gia đình hoàng gia, những bức ảnh thường thấy ở hầu hết các cửa hàng kinh doanh tại Thái.

 

Các món ăn tôi gọi nhanh chóng được mang đến và tôi lại thấy mình bị bủa vây quanh những con côn trùng đã nấu chín. Tôi nhận thấy món kinh khủng nhất là món bọ nước. Đó là những con vật màu nâu đen, dài tới 5cm, có cả móng vuốt nhỏ, và có mùi như mùi bít tất thối.

 

Tôi thử một miếng và nuốt mãi mới trôi. Jitsophit tỏ ra rất hiểu, gợi ý tôi nên ăn với một ít tương ớt hoặc một ít xôi.

 

“Không cảm ơn”, tôi trả lời lịch sự, và chuyển tiếp sang món trứng tráng. Tôi nghĩ có lẽ tôi nên nghỉ một lúc, khi không thấy có dấu hiệu của trứng kiến trong đó.

 

Nhưng khi tôi chọc dĩa vào, trứng túa ra cứ như là chúng vẫn còn sống vậy. Đợi một lúc để chắc chắn rằng chúng đã chết, tôi xúc một ít đưa vào miệng. Không đến nỗi nào. Giòn  giòn và ngòn ngọt.

 

Nguyên Hạ

Theo AP