Ngổn ngang một đêm trắng ở viện
(Dân trí) - Tiếng còi cứu thương rú lên liên hồi. Tiếng phanh xe lẫn tiếng bánh chiếc băng ca kéo kin kít trên nền gạch. Bỏ xa Hà Nội đêm với phố phường vẫn còn đang ồn ã náo nhiệt, tôi “bám đuôi” chiếc xe cứu thương vào bệnh viện Bạch Mai.
23h đêm. Quầy thuốc “24/24h mở cửa” sáng trưng ánh đèn. Tòa nhà A9 với các chuyên khoa Cấp cứu, Trung tâm chống độc, Khoa thận nhân tạo nhộn nhịp băng ca vào ra và gấp gáp bước chân ngược xuôi. Tiếng sụt sùi nức nở xen lẫn những tiếng não ruột thở dài, bồn chồn lo lắng. Ngay dưới chân cột đèn và lối hành lang nhỏ hẹp trước tòa nhà A9, những chiếc chiếu được trải ra san sát, kẻ nằm, người ngồi phấp phỏm không yên.
Thấy tôi dơ máy lên chụp, một anh đang “ngự” trên chiếc chiếu đơn lên tiếng: “Để trải được mảnh chiếu ở góc hành lang bé xíu này cũng phải chiếm chỗ từ cuối giờ chiều đấy. Ban ngày bảo vệ họ không cho nằm nghỉ ở hành lang vì mất thẩm mỹ, muốn nghỉ thì ra vườn hoa, dưới gốc cây. Tối họ mới cho vào để tránh sương. Tôi có vợ nằm chạy thận nhân tạo ở tầng trên nhưng không được vào. Đành nằm đây chờ đổi phiên cho một người nhà đang trực trên đấy”.
Có chiếc băng ca cấp cứu bệnh nhân vừa được kéo tuột vào sau cánh cửa kính, tôi nhanh chân bám theo sau. Vừa rảo được hai bước, ngay lập tức tôi bị một anh bảo vệ gác cửa trong bộ đồng phục sắc lạnh chặn lại: “Mỗi người bệnh cấp cứu chỉ được một người nhà vào, còn lại ở ngoài hết. Ai vào thì nhanh mượn khẩu trang vô trùng rồi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân”. “Tôi… Tôi… tôi…”. Tôi chưa kịp nói hết câu thì anh bảo vệ chỉ tay: “Nếu chị là đại diện thân nhân thì ra ô cửa kia đăng ký. Còn những người khác ra ngoài chờ. Đây là khoa đặc biệt phải đảm bảo vệ sinh và không gian cho bác sỹ cứu người. Chị muốn người nhà chị được sống hay…”. Anh ta bỏ lửng câu nói và đóng cánh cửa kính lại.
Tôi vội vàng liếc vào bên trong, khoa Cấp cứu sáng choang với những dãy băng ca biến thành những chiếc giường di động kéo dài. Trên mỗi băng ca là một bệnh nhân vừa được đưa vào cấp cứu. Tiếng máy thở, máy monitơ đua nhau gấp gáp vọng ra, gấp gáp ganh đua giữa sự sống và cái chết. Đêm cũng như ngày, Khoa được bảo vệ nghiêm ngặt trong không khí làm việc căng như sợi dây đàn. Ở đây, “giấc ngủ” dường như không hiện diện trong cuộc sống của cả thầy thuốc và bệnh nhân. Hoạ chăng là những bệnh nhân mê man nằm yên trên chiếc băng ca bệnh viện. Mà những người đó lại đang được mong được tỉnh lại biết chừng nào.
Biết là không thể vượt qua anh bảo vệ để vào “tận mục sở thị” bên trong khoa Cấp cứu, tôi đành chuyển bước sang dãy nhà Tim Mạch kế bên. Lần này rút kinh nghiệm, để vượt qua được anh bảo vệ chốt chặn vô số thân nhân người bệnh đang đứng- ngồi- nằm chờ bên ngoài dãy hành lang trước cửa tòa nhà, tôi gọi điện nằn nì một người quen đi chăm sóc bệnh nhân bên trong khoa để cầu viện “đổi ngôi”, đóng vai thân nhân người bệnh mà “đột nhập” vào bên trong.
Khoa tim mạch “ngự” trong tòa nhà mới xây dựng đẹp nhất Bạch Mai. Theo một chị điều dưỡng khoa kể thì đây là toàn nhà do tổ chức nước ngoài tài trợ, trọn vẹn từ thiết kế xây dựng đến bố trí phòng ốc đều theo quy chuẩn quốc tế. Vì thế mà cửa kính, gạch phòng phẫu thuật, buồng bệnh đến nhà vệ sinh đều rộng rãi, sáng choang “không tỳ vết”.
Ngoài những tiếng tít tít, hối hả phát ra từ buồng cấp cứu của khoa, các buồng bệnh còn lại đóng cửa chìm trong giấc ngủ đêm, hành lang không một bóng người. Liếc mắt qua cánh cửa kính một buồng bệnh, tôi bắt gặp ngay cảnh ngủ tập thể “đông vui” lạ mắt: trên giường 2 - 3 bệnh nhân nằm chen chúc tráo đầu đuôi. Dưới nền nhà, gầm giường người nhà bệnh nhân không phân biệt tuổi tác, già - trẻ - trai – gái –quen - lạ đang “vai sát vai” co quắp ngủ không chừa lấy một lối đi nhỏ.
Lang thang sang các bệnh viện chuyên khoa Viện Các bệnh nhiệt đới, Bệnh viện Lão khoa, Tai- Mũi -Họng, Viện Sức khỏe tâm thần, Trung tâm Y học hạt nhân..., những đơn vị đều là chuyên khoa cũ của Bệnh viện Bạch Mai, việc thân nhân bệnh nhân nằm, ngồi chầu trực ngoài hành lang hay khuôn viên của bệnh viện hầu như không có. Mọi việc trông nom đều được “khép kín” trong căn buồng bệnh chừng hai chục mét vuông với san sát giường bệnh và giường gấp, chiếu trải dưới sàn nhà….
Chị T, quê Nam Định, đang chăm sóc mẹ bị tai biến mạch máu não ở bệnh viện Lão khoa chia sẻ: “So với tình trạng quá tải chung của bệnh viện tuyến trung ương hiện nay thì việc được ngủ cùng để tiện bề chăm nom như thế này là một đặc cách rồi. Người nhà mình bệnh nặng thì đi ra ngoài ngủ sao được. Cũng chỉ là tranh thủ trải ra nghỉ ngơi tý cho đỡ mỏi mệt chứ ngủ làm sao được trong mớ âm thanh tin tít, phù phù của máy móc, dịch truyền, tiếng rên la của bệnh nhân. Trông một vài ngày rồi lại gọi người nhà lên thay ca”.
Phòng bệnh không đủ chỗ thì ra hành lang nằm...
“Đã đau thì chớ cộng thêm cảnh mất ngủ mệt mỏi lắm cô ạ”, người bà X đã ngoài sáu chục tuổi với thân hình dị ứng như quả dưa bở, ngồi, nằm đều nhăn nhó, ăn phải có người bón, đi đứng phải cõng, chia sẻ. Bên cạnh bà là hai bệnh nhân khác cũng đang truyền dịch. Cả ba người được sắp xếp ở chung trên một chiếc giường làm bằng inox rộng 80cm. Xung quanh, những chiếc giường khác cũng trong cảnh tương tự.
… thậm chí ra giữa trời để ngủ
Cảnh thức và ngủ ban đêm muôn hình vạn trạng nhất phải kể đến khoa Thần kinh. Ngay ngoài sân và dưới chân cột điện, hình ảnh mỗi chiếc chiếu trải ra được trùm thêm một chiếc lồng màn không phải là “hàng độc”. Đếm sơ sơ cũng có đến cả chục cái.
Nhìn lều biết mức độ thâm niên đi chăm bệnh nhân
Mỗi khuôn mặt tôi gặp hôm nay đều có một địa vị, một hoàn cảnh khác nhau ở ngoài hàng rào bệnh viện nhưng khi vào đây, thì dường như không có sự phân biệt, trăm tâm trạng như một: Đớn đau, lo lắng, bệnh tật và những khắc khoải mong một ngày nhanh khỏi bệnh. Và đêm là thời điểm giúp xoa dịu những đớn đau, lo toan đó, nhưng giấc ngủ cũng đâu được vẹn tròn. Họ ngủ đấy mà lại như thức. Bởi trong cái chợp mắt vội vàng là tiếng kêu rin rít của chiếc băng ca cấp cứu, tiếng ho hắng, tiếng máy thở, tiếng người đi lại, rồi những cơn mưa vội đến rồi đi.
Bất kỳ đâu…
Bài và ảnh: Kim Huệ