Con đường “chứng nhân” của tình yêu… sinh viên
Làng đại học Thủ Đức như một xã hội thu nhỏ gói trọn toàn bộ cuộc sống, sinh hoạt, học tập và cả đời sống tình cảm của hầu hết sinh viên theo học tại đây.
Nhộn nhịp về đêm
Nếu đã từng một thời gắn bó với làng đại học ít ai không biết đến những con đường tình yêu. Con đường chạy dài từ ĐH Nông lâm đến khu nhà điều hành đại học Quốc gia, con đường rợp mái vòm trong khuôn viên đại học Tự nhiên, trước cổng đại học Quốc tế hoặc khu vực quanh đại học Bách khoa.
Những con đường này đều rất rộng. Hai bên lề đường là những khoảng đất trống mọc đầy cỏ dại, hoặc những hàng cây xum xuê khoe mình trước gió. Khung cảng hoang sơ đem đến một không gian lãng mạn, cái lộng gió khó tìm được ở chốn thị thành ồn ào mang lại cảm giảc mát mẻ, yên bình.
Thứ ánh sáng vàng vọt phát ra từ những bóng đèn đường tắt mở cách nhau khá xa không đủ soi tỏ mặt người. Chỉ cần có thế những con đường này đã trở thành chốn hẹn hò lý tưởng đầy lãng mạn. Khi ánh chiều tà rũ bóng, màn đêm buông xuống cũng là lúc những đôi tình nhân dắt tay nhau bước vào thiên đường của họ.
Không hẹn mà gặp, từng cặp, từng cặp dắt tay nhau lang thang khắp các con đường này rồi tìm không gian riêng ngồi bên nhau. Nhiều cặp sinh viên lại đến đây trên những chiếc xe máy, họ để xe ven lề ngồi trên xe hoặc ngồi xuống bãi cỏ gần đó trò chuyện.
Tầm 8 giờ tối những con đường này chật kín người. Dường như khi yêu nhau người ta chỉ biết đến sự hiện diện của nhau, thế giới chỉ riêng hai ta. Dù ngồi san sát nhau cách nhau đôi ba bước nhưng dường như họ chẳng cần quan tâm đến sự tồn tại của ai đó.
Cái cây, cột đèn đường vô tình trở thành thứ hàng rào kiên cố, bất khả xâm phạm vào không gian riêng tư của nhau. Rồi khi bắt gặp những người quen biết họ cũng chỉ cười xòa rồi vô tình lướt nhẹ qua nhường lại không gian cho nhau.
Nơi "chứng nhân" tình yêu
Dần dà nơi đây trở thành chứng nhân của biết bao mối tình. Cái thời tìm hiểu rồi ngại ngùng nhìn nhau theo kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cùng sóng đôi bên nhau với những câu chuyện không đầu không đuôi, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Mà đôi khi họ cũng chẳng để ý, chỉ nói bâng quơ rồi ngắm nhìn nhau đến khi mặt ửng hồng.
Những màn tỏ tình lãng mạn với bong bóng, nến và hoa hay chỉ đơn thuần những câu nói vụng dại, lấp lửng cũng diễn ra nơi đây. Có những cái kết thật buồn cho chuyện tình đơn phương mà người kia chỉ đơn thuần xem đối phương như một người bạn. Cũng có những kết thúc viên mãn rồi 2 người cùng nhau dắt tay đi tiếp những bước đường sau đó.
Những câu chuyện vui buồn, những khoảng khắc mặn nồng rồi cả những giận hờn sớm nắng chiều mưa của cái tuổi ngấp nghé sự trưởng thành và chín chắn đều thoáng ẩn thoáng hiện. Nơi đây cũng chứng kiến biết bao giọt nước mắt khi tình yêu tan vỡ, những níu kéo và cả buông tay xót xa của những mối tình sinh viên.
Rồi chẳng ai bảo ai cứ thế những con đường đó trở thành chốn riêng của những người yêu nhau. Cứ thế nó lặng nhìn và chứa đầy những thứ gia vị không tên của cảm xúc, có lúc ngọt, lúc bùi khiến người ta cười mãi không thôi và cũng có cả vị đắng, cay xè khiến đôi mắt chan chứa dòng lệ. Nhưng dẫu sao đi chăng nữa nó cũng là một con đường họ đã từng đi qua.
Tôi cũng từng đã có một tình yêu như thế bắt đầu và cũng kết thúc trên con đường này. Khi rời xa nơi đây tôi vẫn thèm cái cảm giác leo lên chiếc xe buýt trở về làng đại học để được lang thang khắp những con đường này như tìm lại cái cảm xúc của một thời xa xôi nào đó.
Theo Thiên Ngọc
Một thế giới