Những “cánh hoa” dưới chân núi Ka Đay
(Dân trí) - Từng bị lo ngại sẽ tuyệt chủng trong nay mai, thế nhưng, người Mã Liềng ở bản Rào Tre, xã Hương Liên (Hương Khê - Hà Tĩnh) đang hồi sinh mãnh liệt. Trong sự hồi sinh ấy, có bóng hình của những cô giáo miền xuôi nặng lòng với con chữ...
Thầm lặng gieo chữ vùng biên
Ấy là câu chuyện cứ mỗi buổi chiều dạy về, thầy cô ở xã Hương Liên đứng bên bờ sông Ngàn Sâu nhìn sang thấy những đứa trẻ người Mã Liềng ngồi bên kia sông mà “nặng” lòng. Những đứa trẻ bên này ngày nào cũng cắp sách tới trường, sao những đứa trẻ bên kia không được như thế? Có lẽ những đứa trẻ đó “thèm” chữ lắm, ít nhất phải mở một lớp vỡ lòng dạy chữ cho chúng?
Năm 2001, người Mã Liềng được biết đến như một tộc người rừng, với hơn 100 người, cần phải có sự quan tâm của chính quyền. Những người lính quân hàm xanh được phân công vào cùng ăn, cùng ở, cùng làm với người Mã Liềng.
“Nhưng trước đó, các cô giáo mầm non ở xã Hương Liên đã thầm lặng tình nguyện dạy chữ cho những đứa trẻ người Mã Liễng. Và người Liềng rất tự hào khi có hai em Hồ Thị Đinh Xuân, Hồ Xuân Kham đang học ở Trường ĐH Văn hoá nghệ thuật quân đội”, ông Nguyễn Xuân, Chủ tịch xã Hương Liên nói. |
Và rồi ước nguyện ấy của các cô đã thành sự thật. Lớp học dạy chữ ở bản Rào Tre được mở vào năm 1995. Ngày mở lớp, các cô giáo mầm non ở xã Hương Liên đã đi vận động từng gia đình người Mã Liềng hãy cho con đến lớp. “Nhưng người Mã Liềng vẫn không cho con đi học, vì không hiểu học chữ để làm gì. Chỉ khi các cô giải thích và hứa ai cho con đến lớp sẽ được nhận gạo, thì họ mới nhận lời”, cô Nguyễn Thi Lĩnh - Hiệu trưởng trường Mầm non Hương Liên kể lại.
Viết tiếp giấc mơ…
Nay con đường vào bản Rào Tre đã không con cách trở như năm trước nữa. Bộ đội biên phòng đã làm đường bê tông, bắc cầu qua sông Ngàn Sâu cho người Mã Liềng đi lại. Nhưng con đường “gieo” chữ cho người Mã Liềng vẫn còn bao nỗi niềm…
“Đến bây giờ người Mã Liềng biết chữ chỉ được mươi lăm người, chưa có mấy người quan tâm cho con mình đi học. Cô giáo có đi vận động từng nhà, họ mới cho con đi và cô có đi gọi, các em mới đến lớp” - vừa đi gọi học sinh, cô Xoa vừa nói.
Tiếp xúc nhiều với người Mã Liềng, cô Xoa mới thương những đứa trẻ nơi đây. Người bản Rào Tre rất nghèo, đến miếng ăn hàng ngày phải nhờ nhà nước cấp, nói gì lo cho con cái bút, quyển vở. Bao nhiêu năm dạy học ở Rào Tre là bấy nhiêu năm các cô phải chi ra một phần tiền lương ít ỏi mua sắm đồ dùng học tập, sách vở cho học sinh. Cô Lĩnh cũng thừa nhận rằng, những đứa trẻ ở bản Rào Tre tiếp thu chậm. Chỉ có mở lớp tại bản mới giúp cho các em tiếp thu được kiến thức.
Chiều sơn cước, ánh mặt trời trên núi Ka Đay đỏ rực lên. Học sinh của cô Xoa vẫn rộn rã đánh vẫn từng chữ. Trước lúc chia tay, chúng tôi nhìn lại lớp học một lần nữa, thấy được giấc mơ “vượt núi” của người Mã Liềng sau này…
V.Dũng - V.Định - Đất Vũ