8 năm “chiến đấu” với ung thư não, nữ sinh dân tộc Tày khao khát trở thành giáo viên
(Dân trí) - Phát hiện ung thư não năm 2011, nhưng nữ sinh Nông Thúy Hiền (20 tuổi, Bắc Quang- Hà Giang) không chịu lùi bước, khuất phục trước căn bệnh quái ác; Hiền vừa xạ trị, vừa ôn tập để thi đỗ vào trường Đại học Ngoại ngữ (ĐHQGHN) với mong muốn được theo nghề giáo viên.
Quyết không đầu hàng
Sinh ra trong gia đình có truyền thống bố mẹ đều làm giáo viên tại huyện Bắc Quang, Hà Giang; ngay từ nhỏ cô bé Nông Thúy Hiền đã nuôi dưỡng ý định được trở thành một cô giáo dạy tiếng Anh cho trẻ em vùng cao quê nhà.
Do đó Hiền luôn nỗ lực học tập, đạt các thành tích cao trong học tập quyết tâm thực hiện ước mơ của mình. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như mơ, tháng 4/2011 căn bệnh ung thư não quái ác đã ập xuống với cô bé Thúy Hiền trước ngưỡng cửa chập chững bước vào đời.
Hiền nhớ lại, ban đầu chỉ xuất hiện triệu chứng thường xuyên đau đầu dữ dội, dần dần em đã bị lên cơn động kinh nhưng bác sĩ ở tỉnh không kịp thời phát hiện ra bệnh. Cứ thế, tần số các cơn động kinh tăng dần lên, nhưng em cũng không biết phải làm sao và chỉ nghĩ rằng mình học nhiều quá nên đã bị mệt.
Căn bệnh ngày một nặng hơn, cuối cùng bác sĩ ở bệnh viện tuyến trung ương kết luận Hiền bị ung thư não ác tính giai đoạn 2.
Chị Nguyễn Thị Hà (mẹ của Hiền) kể lại: “lúc cầm kết quả trên tay, tôi như chết lặng, mọi âm thanh xung quanh chỉ còn tiếng ù ù hai bên tai, tim tôi như ngừng đập vì không thể thở nổi. Nhưng cũng không dám nói cho con, chỉ thông báo bị đau đầu nặng và động viên con cố gắng chữa trị”.
Khi đó, các bác sĩ khuyên gia đình cho Hiền phẫu thuật bởi khối u ác tính nằm ở vị trí nguy hiểm, trong trường hợp xấu nhất em có thể ra đi vĩnh viễn bất cứ khi nào nếu lên cơn động kinh quá dữ dội. Tuy nhiên nếu mổ em cũng sẽ bị liệt vĩnh viễn suốt đời.
Đứng trước sự lựa chọn sinh tử rất khó khăn với gia đình, không ít đêm cả hai vợ chồng chị Hà phải thức trắng để tìm đọc tất cả các tài liệu về căn bệnh. Cuối cùng gia đình quyết định xin cho Hiền được điều trị bằng thuốc và xạ trị.
Nữ sinh ấy tâm sự: “hơn 8 năm sống chung với khối u ác tính như quả bom trực chờ cướp đi mạng sống của mình trong đầu là từng ấy thời gian em phải sống chung với thuốc và hóa chất. Nhưng chưa bao giờ em thôi nghĩ về ước mơ được trở thành một giáo viên dạy tiếng anh. Dù vấp phải khá nhiều sự ngăn cản của bố mẹ vì không muốn em học nhiều ảnh hưởng đến não.
Có những khoảng thời gian em phải nhập viện vì sức khỏe đi xuống, nhưng nằm trong viện buồn nên em lại xin mẹ mang theo sách vở để ôn tập ngay trên giường bệnh vì không muốn bị bỏ lại quá xa với các bạn và ảnh hưởng đến kết quả học tập”.
Ngoài ra, trong hơn 8 năm trời chiến đấu với bệnh tật, số nợ của gia đình đã không ngừng tăng lên, thậm chí gia đình Hiền phải cầm cố sổ đỏ, sổ lương để vay nợ lấy tiền chữa bệnh cho con mà chẳng biết đến bao giờ có thể trả nổi.
Nhưng chị Hà vẫn đầy quyết tâm: “Dù có nợ 1 tỷ hoặc nhiều hơn nữa mà các con tôi có thể khỏe mạnh, có thể vui vẻ như trước thì tôi cũng sẵn sàng đánh đổi. Thay vì nhìn các con đau đớn, tôi chỉ ước có thể nhận thấy tất cả sự đau đớn đó”.
Khao khát vào giảng đường mỗi ngày
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm 2017, nữ sinh Nông Thúy Hiền – cô gái dân tộc Tày đầy nghị lực đã đạt 20 điểm khối D (Toán, Văn, Anh) để đăng ký vào khoa Ngôn ngữ Anh trường Đại học Ngoại ngữ (ĐHQGHN).
Nhưng đây cũng chính là lúc bệnh của Hiền không thể kéo dài hơn việc điều trị bằng thuốc nữa; tháng 7/2018, Hiền chính thức bước vào ca mổ não đầu tiên để cắt khối u ác tính phức tạp.
Sau khi hoàn thành cuộc phẫu thuật, sức khỏe đã dần khá hơn, giúp Hiền sẵn sàng chuẩn bị hành trang lên đường nhập học, chính thức trở thành sinh viên đại học Ngoại ngữ bất chấp sự lo lắng và ngăn cản của gia đình.
Hiền tâm sự: “Chưa khi nào em nghĩ mình sẽ chịu thua bệnh tật, nghị lực và khao khát được sống, được cháy hết mình trên ghế giảng được đã giúp em vượt qua những cơn đau bạo bệnh. Em biết bố mẹ rất lo cho sức khỏe của em khi đi học xa nhà; từng có lúc mẹ muốn được xuống Hà Nội để chăm con, nhưng em đã không đồng ý và muốn được tự lo cho mình”.
Nghị lực là vậy mà cuộc đời thật trớ trêu, căn bệnh lại tiếp túc tái phát đeo bám Hiền khi kết thúc học kỳ một năm nhất đại học. Lúc đó, Hiền được xác định bị phù não, do ca phẫu thuật trước không đạt kết quả như mong đợi; sức khỏe ngày một giảm sút đi trông thấy, nên buộc phải xin nghỉ học để điều trị bệnh.
Hiện tại, cách 10 ngày, hai mẹ con Hiền lại bắt xe từ Hà Giang xuống bệnh viện K cơ sở Tân Triều để truyền hóa chất xạ trị. Đợt nào sức khỏe ổn định khoảng 5 ngày là được về nhà, nhưng cũng có đợt lên đến 10 ngày hoặc nhiều hơn nếu cơ thể không đủ khỏe để truyền hóa chất.
Chị Hà nghẹn ngào, số đêm thức trắng chẳng đếm xuể chỉ biết nằm ôm con mà chăm chăm nhìn lên trần nhà, thầm mong mình có đủ sức khỏe để cùng con chiến đấu với căn bệnh quái ác này. Hiền là tất cả những gì vợ chồng chị Hà có.
“Dù mang bệnh trong người nhưng lúc nào con gái cũng tâm sự với mẹ về khao khát quay lại giảng đường đại học, về ước mơ được làm giáo viên giống bố mẹ. Mỗi lần nghe con nói, tôi lại ứa nước mắt, ôm vào lòng mà hứa với nó khi khỏe lại sẽ cho con đi học. Tương lai của nó quá mù mịt và thật trớ trêu”, chị Hà chua xót nhìn con.
Ngồi trong phòng bệnh, đôi mắt của Hiền nhìn xa xăm về phía ngoài cửa sổ: “Em chỉ ước sẽ được xuống Hà Nội cùng với mẹ để đi vào trường học chứ không phải đi vào cánh cổng bệnh viện lạnh lùng kia”.
Hà Cường