“Cánh đồng bất tận” hay “Những cuộc đời trôi nổi”?
“Cánh đồng bất tận” dịch tiếng Anh là “Endless Fields”. Tên này theo tôi vừa sát nghĩa, vừa hay. Vừa Việt Nam, vừa giữ chất mênh mông của tác giả Nguyễn Ngọc Tư thể hiện. Vậy nên khi tôi xem poster phim với tên dịch tiếng Anh là “Floating Lives” tôi thấy lạ.
Các bạn thừa biết tính tôi hơi ông già, và ông già này không thích.
Tôi nghĩ vấn đề xuất phát từ cách dịch tên phim nước ngoài sang tiếng Việt. Dịch một thành một không được. Như thế người phiên dịch không có cơ hội để thể hiện. Mà không “thể hiện” là ông sếp không gửi tiền. “Tôi không thuê anh mở laptop tra từ điển đâu, anh dịch lại đi!”
“Mà phải dịch kiểu..kiểu đẹp chứ!”
Thế nên các nhà biên dịch có vẻ ít dịch tên phim theo ý nghĩa. “Cánh đồng bất tận” không thành “Endless Fields”, “Red” không thành “Sắc đỏ”.
Họ cũng ít dịch theo cảm giác. Cảm giác khi nghe khẩu ngữ “Whip it” trong tiếng Anh giống cảm giác khi nghe khẩu ngữ “Máu lên nào!” trong tiếng Việt (hoặc một cụm từ tiếng lóng nào đó mà tôi vẫn chưa biết). Nhưng ít ai đủ can đảm dịch như thế.
Người ta chủ yếu dịch theo nội dung phim. Phim “Whip it” kể về một cô gái tuổi teen nổi loạn. “Vậy chúng ta sẽ đặt tên phim là “Teen Girl nổi loạn!”, phim “Red” kể về chuyện CIA tái xuất, vậy là “…”, phim Happy Feet kể về vũ điệu chim cánh cụt, vậy là “…”, phim Ratatouille kể về một chú chuột đầu bếp, vậy là “…”, phim “The Collector” kể về một Sát nhân máu lạnh, vậy là “…”
Như tôi nói, cách dịch đó có vấn đề. Tôi không đồng ý với những người nói: “Để tên phim ‘Sắc đỏ’ là không được vì sẽ không ai hiểu phim đó là phim gì. Khán giả mua vé phải biết họ đang mua vé xem phim kiểu gì chứ!”
Tóm lại, khán giả cần tên phim cầm tay họ, dẫn họ đi qua đường.
Khán giả Mỹ mới chỉ đọc tên phim “Red” đâu có hiểu gì về nội dung phim đó? Không có người Mỹ nào đọc tên “Red” đoán được ngay đó là phim kể về chuyện “CIA tái xuất!” (tên phim trong tiếng Việt). Ở Mỹ “Red” là “Đỏ”, cũng như ở Việt Nam! Khán giả Mỹ phải nghiên cứu trước (hay xem phim xong) mới hiểu vì sao người ta đặt tên như vậy.
Vấn đề càng rõ nét hơn nếu lấy tên phim Việt Nam mang chút trừu tượng, dịch sang tiếng Anh theo nội dung, rồi dịch lại sang tiếng Việt.
Ví dụ, tên phim “Cải ơi” sẽ trở thành “An old man searches for his daughter”, rồi là “Ông già đi tìm con”. “Bao giờ cho đến tháng mười” sẽ thành “Giấu tin chồng mất”. “Đẹp từng Centimet” sẽ thành “Chàng trai chụp nuy!” “Để Mai Tính” sẽ thành “Tôi có ông sếp là Gay!”
Tôi đoán rằng người Việt Nam không thích các tác phẩm điện ảnh của mình bị dịch một cách “cấp 3” như vậy. Khán giả Việt Nam quá quen với cách đặt tên phim trừu tượng – không tóm tắt lại nội dung mà tạo cảm giác phù hợp với nội dung. Nghe tên “Bao giờ cho đến tháng mười” người Việt đâu có đoán được nội dung phim? (Phim tên gì? “Bao giờ cho đến tháng mười” hả? Ồ, chắc đó là phim về một ông chồng chết trong chiến tranh và một người chị cố gắng giấu tin để ông bố không chết vì đau lòng!)
Khán giả Việt Nam tỉnh táo không kém gì khán giả các nước khác, không cần tên phim cầm tay.
Tôi thấy trước đây người ta dịch tên phim nước ngoài gần với ý nghĩa hoặc cảm giác hơn. Ví dụ, phim “The Godfather” dịch thành “Bố già” tôi thấy khá chuẩn, hay. Đó là cách dịch vừa rất Việt Nam vừa giữ được tính chất của tên gốc. Tôi cảm giác nếu “The Godfather” mới ra rạp ngày hôm qua thì người ta đã dịch tên phim thành “Trùm mafia sa lưới”.
Tôi không biết trước khi dịch “Cánh đồng bất tận” thành “Floating Lives” người ta có hỏi ý kiến của chị Nguyễn Ngọc Tư không? Nhưng tôi hình dung cảnh một anh chàng mặc com-lê đen, tóc nhiều gel, đến nhà của chị ấy ở Cà Mau, rồi mở laptop cho chị ấy xem poster có tên tiếng Anh là “Floating Lives”.
“Ôi sao anh chọn tên đó vậy?” chị Tư hỏi anh com-lê trong cảnh bịa đặt của tôi.
“Đó là tên tiếng Anh rất hay chị ạ. Nó vừa cho khán giả nước ngoài biết rõ hơn về nội dung phim, vừa tạo cảm giác chới với như trong truyện chị viết ấy!”
Chị Tư vừa cau mày vừa cười lịch sự.
“Yên tâm”, anh com-lê nhẹ nhàng để tay lên vai chị ấy.
“Tôi có bằng Marketing”
Joe