Lời tri ân tháng 11
(Dân trí) - Tháng 11 về, mùa tri ân thầy cô lại đến. Lật từng ngăn kí ức trong tim, phủi nhẹ lớp bụi thời gian, bao xúc cảm rưng rưng ùa về như từng con sóng nhỏ miên man mãi...
Ngày ấy, cuộc sống quá khốn khó. Chẳng có điều kiện đến lớp mầm non vui chơi ca hát cùng bạn bè, cô bé con gần sáu tuổi loanh quanh ở sân nhà. Rồi xin vào lớp của một cô giáo trong làng dạy chữ. Con hớn hở ôm vở đến học, đâu biết rằng ba mẹ của con nộp tiền học tháng có, tháng không. Quyển vở hết trang giấy trắng hay cây bút chì gọt mãi nắm chẳng vừa tay nữa. Cô lẳng lặng gom giấy, bút thừa của các bạn lại, tặng con. Và những nét sổ, nét móc, những con chữ thô cứng, giọng đọc ngượng nghịu của con đã được cô yêu thương ươm mầm từ đó. Người thầy đầu tiên của con đó, long lanh như hạt sương buổi sớm mai…
Ngày ấy, có cô bé học trò lớp hai không có vở tập nhạc bị gọi lên bảng cùng mấy đứa bạn quên mang dụng cụ học tập. Run lẩy bẩy, lúng ta lúng túng một hồi lâu rồi lí nhí: “Thưa cô, cháu không có tiền mua vở…”. Cô ngập ngừng rồi ra khỏi lớp, quay về với quyển vở tập nhạc mới tinh, nhẹ nhàng nói: “Cô tặng con, chăm học nhé!”. Năm sau cô theo gia đình ra nước ngoài sinh sống. Con không bao giờ gặp lại cô nữa. Nhưng trong con, cô mãi tinh khôi như dòng nước mát lành…
Ngày ấy, cô học trò lớp năm thi vượt cấp đỗ thủ khoa. Con sung sướng, ba mẹ nghẹn ngào và cô hớn hở khoe: “Bé T. đỗ thủ khoa rồi, giỏi quá, giỏi quá!”. Con bước lên nhận phần thưởng, rụt rè nhìn về phía hàng ghế thầy cô. Cô ngồi đó, mắt lấp lánh niềm vui và nở nụ cười ấu yếm nhìn con. Con chỉ biết mình đã làm cô hài lòng về thành tích đó. Con còn quá bé để nhận ra rằng phải cảm ơn cô thật nhiều, nhờ cô mà con có thể là niềm tự hào của mọi người. Tiễn con rời cấp một, cô vẫn là dòng sông chở nặng phù sa êm đềm, lặng lẽ, miệt mài chảy quanh năm suốt tháng.
Ngày ấy, cái rét mùa đông cứa da cứa thịt. Cô bé nữ sinh cuối cấp hai mặc chiếc áo ấm hồng nhạt màu. Tay áo nơi khuỷu tay mòn dần, mòn dần rồi lớp bông vải trắng bên trong bung ra. Con vẫn cố gắng mặc để giữ ấm người. Và vết rách nơi khuỷu tay, con luôn cố gắng giấu đi. Chẳng biết tự bao giờ, cô để ý thấy. “Giờ ra chơi em lên văn phòng gặp cô!”. Lời cô dặn cùng nét mặt nghiêm nghị làm con sợ hãi nhưng ngờ đâu món quà của cô - một chiếc áo ấm - đã làm nước mắt con rơi thật nhiều. “Cô hi vọng em sẽ nhận món quà nhỏ của cô. Và em sẽ luôn chăm học, luôn nuôi dưỡng ước mơ của mình” .Cô ơi! Ước mơ trở thành một cô giáo mà con viết trong bài tập làm văn năm lớp bảy cô vẫn còn nhớ ư? Một cô giáo - một công việc ổn định để thoát khỏi cái nghèo! Không chỉ vậy. Còn là một cô giáo như cô, mênh mông sóng nước, dạt dào yêu thương.
Suối nguồn yêu thương đã chảy quanh con, vun đắp tri thức, bồi dưỡng nhân cách và chắp cánh ước mơ, hi vọng. Thầy cô ơi, cho con gửi những lời tri ân từ đáy lòng…
Thanh Ny