Xóa nợ cho nhau
(Dân trí) - “... một ngày nọ cô bạn gái cũ bế đứa trẻ kháu khỉnh đến nhà. Nó đích thị con anh khiến anh cũng vô cùng choáng váng...”.
Em làm cùng cô của anh, cô hay cười và thương em hiền lành, trong khi công ty mọi người đã yên vị với mái ấm mà em mãi vẫn cứ lẻ loi. Rồi cô thương anh vừa từ Sài Gòn ra, chưa có nhiều bạn, nên đã giới thiệu hai đứa làm quen.
Mọi người nói em và anh có khuôn mặt giống nhau, có tướng phu thê, anh cười nói: “Số trời định, thoát thế nào được”. Chúng mình đã có những giây phút quây quần, hạnh phúc, em đã từng trộm nghĩ, có điều gì vĩnh cửu thì đó là tình yêu của đôi mình. Em đã hạnh phúc bên anh với tình yêu đầu đời, với xúc cảm dâng đầy trong tim. Em nhủ thầm niềm tin của đời mình đây, hạnh phúc của mình chính là anh, là gia đình, là cuộc sống này.
Chúng mình lấy nhau, em đã biết ơn cô rất nhiều, còn anh thì vờ tỏ vẻ bất cần, tỉnh bơ bảo: “Đã là duyên nợ rồi thì chẳng tránh được, bằng mọi cách anh cũng sẽ tìm được đến em để đòi nợ thôi. Nói cho mà biết nhé, vài kiếp trước em nợ anh nhiều và rất nhiều tiền lẫn tình đấy”. Em cười phá lên: “Em nguyện dùng hết cuộc đời này để trả cả nợ lẫn lãi cho anh”.
Mình quyết định chưa có con vội, để dành nửa năm còn chăm sóc, chuẩn bị cho “mảnh đất” thật tươi tốt màu mỡ, chờ ngày lành tháng tốt thì “gieo hạt”. Anh luôn ở bên nắm tay em thật nồng ấm.
Nhưng rồi, một ngày nọ cô bạn gái cũ bế đứa trẻ kháu khỉnh đến nhà. Nó đích thị con anh khiến anh cũng vô cùng choáng váng. Anh kéo em đến con đê cụt hai đứa hay ngồi hóng mát mọi khi. Những cơn gió lùa lạnh toát khiến người em nổi gai và trong lòng thì trống rỗng, vô định khi nghe anh tự thú tất cả.
Anh đã từng trải qua mối tình sâu sắc với cô ấy ngày còn trong kia, hai người đã yêu nhau khá lâu cho đến khi anh được lệnh của bố mẹ về nhận việc gần nhà. Anh hứa hẹn sẽ ổn định rồi đón cô ra cùng, vấn đề là cô ấy lại cố thuyết phục anh vào đó dễ làm ăn hơn, nhất định không chịu theo anh ra bởi không muốn phải xa quê, xa bố mẹ. Sự việc cứ nhùng nhằng mãi.
Sinh nhật anh năm ngoái, bố mẹ anh có lời mời cô đến chơi nhà, cô “bay” ra song vẫn khăng khăng giữ quan điểm cũ, anh thở dài nếu thế thì đành chia tay. Cô ngậm ngùi đồng ý và trước khi tạm biệt, theo thói quen hai người “ngủ” với nhau.
Sau đó anh mất điện thoại nên đổi luôn số, rồi anh gặp em. Trong lúc chúng ta hạnh phúc nhất thì cô đã phải một mình sinh nở, nuôi con và giờ thì “xuống nước” tha thiết ngỏ ý muốn ra Bắc để con còn có bố, em thấy tội nghiệp cho mẹ con cô ấy…
Đã bao giờ anh có cái cảm giác nhói đau, quặn thắt hết cả tim gan, ruột như bị ai giằng xé, chân tay thì thừa thãi, rã rời chưa? Đó chính là tình cảnh lúc này của em. Vì sao anh không nói qua cho em về mối tình vốn rất sâu đậm ấy? Sao lại vẽ nên cho em một người chồng hoàn mỹ không tỳ vết? Tại sao anh luôn thể hiện mình là người đàn ông đàng hoàng không có chút lầm lỡ nào?
Càng hi vọng, thần tượng bao nhiêu, giờ em càng suy sụp bấy nhiêu. Trong tim em tất cả đổ vỡ tan tành, em không còn chút niềm tin nào vào cuộc sống nữa và để tiếp tục, với em sẽ vô cùng khó khăn.
Tất cả đang hiển hiện trước mắt chúng ta, nó không còn là quá khứ, nên em chẳng dễ gì mà làm lơ, hay phá nát nó được.
Anh đang chơi vơi giữa hai dòng nước, anh có quyền lựa chọn, song em biết điều đó khiến anh phải đau khổ và rất có thể em sẽ thêm một lần nữa thất vọng. Em không thể và không dám đặt ra câu hỏi anh yêu ai nhiều hơn, anh sẽ chọn ai.
Vậy nên… xóa hết nợ cho em anh nhé!
Hà Chi