Xin lỗi con, mẹ đã yêu
Mẹ vẫn nhớ lời hứa trước kia với con. Nhưng con ơi, những tình cảm yêu thương chôn chặt hai chục năm nay bỗng bừng bừng thức dậy, dạt dào, đầy xúc cảm yêu đương… khiến mẹ cũng ngạc nhiên về chính mình.
Tới khi mẹ phải hứa với con rằng sẽ mãi ở bên con, không đi lấy chồng khác nữa. Lúc ấy con mới chịu hạ hỏa.
Con đã lớn. Mẹ đã trải qua bốn mươi mùa xuân, cứ ngỡ cuộc đời này đã an phận, nhà có thêm của ăn của để và mẹ cũng tự thấy mình chững chạc, tươi trẻ hơn. Con lớn khôn mẹ cũng bớt vất vả. Mẹ tham gia đội cầu lông của phường, Câu lạc bộ chim cánh cụt ngoài xã hội… và thấy cuộc đời này rất náo động, vui vẻ, chứ không chỉ đơn thuần con đường từ nhà tới cơ quan, từ cơ quan tới trường học của con nữa.
Ở Câu lạc bộ có một bác rất vui tính và luôn quan tâm tới mẹ. Đầu tiên bác cùng mọi người tới nhà mình chúc Tết. Sau đó bác tới thăm nhà ta một mình, vui vẻ và tự nhiên trò chuyện với con, khiến con hết e ngại, mà trở nên thân thiết, việc lớn nhỏ gì con cũng hỏi ý kiến bác trước khi làm.
Mẹ luôn ghi nhớ trong lòng lời hứa với con, vì thế chuyện của mẹ với bác cũng chỉ ở mức bạn bè, và có lẽ sẽ kéo dài mãi thế nếu không có chiều hôm ấy.
Chiều đó mẹ theo bạn bè đi thăm một người bạn. Đang lúc ăn uống sôi nổi thì mẹ bị cảm ngất tại bàn. Trong lúc mọi người bối rối không biết làm thế nào, thì bác ấy đã đỡ mẹ ngồi vào ghế, và sơ cứu cho mẹ. Mọi người kể lại rằng, lúc đó mặt mẹ trắng bệch, miệng sùi bọt, mắt nhắm tịt rất sợ. Còn bác ấy thì vận công, khai thông các huyệt đạo để cấp cứu cho mẹ. Ai cũng bảo lúc ấy mặt bác lo lắng căng thẳng lắm. Mẹ được cấp cứu kịp thời nên không phải đi viện. Khi trở về đã rất tỉnh táo nhưng bác ấy vẫn đưa về tận ngõ nhà ta mới chịu về.
Sau lần ấy mẹ có cảm tình hơn với bác ấy. Không cảm tình sao được khi có một người luôn lo toan, chăm sóc cho mình. Mấy lần Câu lạc bộ tổ chức đi dã ngoại, sự quan tâm yêu thương của bác càng rõ rệt, mọi người đều vui vẻ xoắn vào rằng: Trai mất vợ, gái mất chồng, góp gạo nấu cơm chung đi. Mẹ vẫn nhớ lời hứa với con, nhưng trái tim bốn mươi bắt đầu xao xuyến, rung động trước những tin nhắn dạt dào tình cảm.
Sau vụ tai nạn xe máy mấy tháng trước thì mẹ không thể kìm nổi tình cảm nữa. Hôm đó bác ấy chở mẹ đi du lịch cùng nhóm bạn. Vì vướng mấy đống rơm nên dù đi chậm bác cũng không nhìn cái hố ven đường. Thế là cả mẹ và bác ngã lăn ra. Trong khi máu ở mặt bác đang chảy ra, thì bác ấy đã nhảy bổ đến đỡ mẹ và rối rít hỏi xem mẹ có sao không. Lúc ấy mẹ chưa biết mình đau ở đâu, thì bác đã phát hiện ra vai và gối của mẹ xây xát. Mọi người kéo nhau vào quán nước ven đường xin nước rửa vết thương cho cả hai, và giục bác ấy chườm đá. Bác vừa chườm đá, vừa kiểm tra vết thương của mẹ, và lại vận khí chữa cho mẹ, bảo nếu không chữa ngay thì ngày mai mẹ khó mà đi lại được. Việc làm của bác lúc ấy đã làm mọi người cảm động, và con tim của mẹ muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực.
Mẹ vẫn nhớ lời hứa trước kia với con. Nhưng con ơi, rồi thời gian qua mau, rồi chuyện buồn qua mau, từ khi mẹ gặp bác ấy những tình cảm yêu thương chôn chặt hai chục năm nay bỗng bừng bừng thức dậy, dạt dào, đầy xúc cảm yêu đương… khiến mẹ cũng ngạc nhiên về chính mình. Và mẹ giật mình nghĩ rằng ít năm nữa con sẽ lấy chồng, mẹ sẽ phải lủi thủi ra vào một mình chờ con về thăm.
Mẹ và bác sẽ không dừng lại ở mức tình bạn thân thiết nữa. Con gái yêu ơi, xin lỗi con vì mẹ đã yêu...
Theo Tài Anh
Gia đình & Xã hội