Xin bố mẹ, đừng “vì con” nữa
(Dân trí) - Tối qua bố mẹ lại cãi nhau, mẹ hét lên với bố: “Anh muốn ly hôn ư. Đừng hòng. Nếu không vì con thì tôi không sống với anh đến tận bây giờ”.
Con im lặng trở về phòng. Bề ngoài con dửng dưng như đã quá quen với chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không kìm nổi những cảm xúc chán nản tủi buồn dâng trào như sóng.
Từ khi con lên sáu tuổi, nhà mình đã bắt đầu thế này. Khi xưa còn nhỏ, con không hiểu vì sao bố mẹ hay cãi nhau. Mỗi lần như vậy bà ngoại đều chạy sang nói với mẹ “tụi bay có làm gì cũng hãy nghĩ đến cái Miu, nó còn nhỏ”. Ngày đó con rất thương bà ngoại, vì nhờ có bà mà ba mẹ sẽ nhìn con mà ngưng cãi vã. Con đủ thông minh để nhận ra mình quan trọng. Và cứ thế, mỗi lần thấy ba mẹ cãi nhau con sẽ lại ôm chân ba, ôm cổ mẹ mà khóc để hai người làm hòa.
Một lần con hỏi bà ngoại: “Sao bố mẹ con hay giận nhau như vậy?”. Bà nói người lớn đều như thế, vì có nhiều chuyện phải lo. Nhưng rồi càng lớn con càng nhận ra, không phải người lớn nào cũng đều như thế. Bố mẹ bạn con họ rất yêu chiều nhau và vui vẻ. Ngay cả cô chú con đối với nhau cũng chưa từng nặng lời. Không phải con không biết gì đâu. Con biết hết đấy. Chỉ là những vui buồn con đều cố cất giấu vào tim.
Sinh nhật mười sáu tuổi của con, đúng hôm mẹ công tác xa nhà. Bố mua bánh sinh nhật và hoa. Hai bố con cùng ngồi mừng tuổi mới của con trên sân thượng. Bố ngồi bên, nhẹ vuốt tóc con, nói lời xin lỗi: “Bố thật có lỗi vì đã để con phải lớn lên trong gia đình thiếu ấm êm. Con đã lớn rồi, cũng đã hiểu chuyện rồi. Bố nghĩ bố mẹ không cần phải gồng mình lên cố gắng làm gì nữa, càng cố càng làm tổn thương nhau”.
Bố kể chuyện mười năm trước bố lỡ có cảm tình với cô đồng nghiệp, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, chưa đi xa. Mẹ biết được, và bi kịch bắt đầu từ đó. Bố biết lỗi, xin mẹ tha thứ. Mẹ tha thứ cho bố bằng cách không ly hôn. Nhưng mười năm qua, mẹ chưa bao giờ thôi dằn vặt đay nghiến bố.
Mẹ giận bố đã làm tổn thương mẹ và lấy việc hờn trách để thỏa mãn nỗi hờn tủi của bản thân. Bố càng cố gắng lại gần, mẹ càng tìm cách đẩy bố ra xa. Mẹ luôn nói “vì con nên tôi tha thứ cho anh”. Thực chất, lòng mẹ chưa bao giờ tha thứ.
Mười năm qua, không phải bố mẹ không có những lúc hạnh phúc, nhưng mẹ không cho phép bố, cũng không cho phép mình tận hưởng giây phút hạnh phúc ấy quá lâu. Mẹ luôn muốn làm cho bố nhớ rằng “anh là kẻ phải bội, nỗi đau này tôi không bao giờ quên”.
Bố muốn mẹ sinh thêm em, mẹ một mực không chịu. Mẹ nói bố không xứng đáng để mẹ phải chịu khổ mà sinh thêm con cho bố. Thường thì khi mẹ dằn hắt mỉa mai bố sẽ im lặng. Cũng có đôi lần bố nổi cáu rời khỏi nhà. Thậm chí mấy lần bố còn không về ngủ.
“Con gái ạ. Bố rất thương mẹ. Nếu như bố có thể lường trước được việc mẹ con sẽ tổn thương nhiều như thế để làm chủ cảm xúc của mình. Nhưng mọi chuyện không thay đổi được nữa. Lúc đầu bố rất hối hận, luôn tự sỉ vả mình. Nhưng giờ bố không còn cảm giác đó nữa, bố nghĩ mẹ đối xử với bố như vậy coi như là hình phạt rồi. Bố vẫn thương mẹ, nhưng bố không còn yêu mẹ nữa. Bố khổ mẹ cũng chẳng sướng vui gì. Tình cảm ấy mà con, khi mỏi mệt thực sự chỉ muốn buông tay. Con thấy đấy, mẹ không chịu li hôn. Nếu không li hôn thì bố cũng không ở đây nữa. Nếu bố rời khỏi nhà, con có thể hiểu cho bố được không?”.
Trời đêm cao vời vợi có vài ngôi sao cố le lói trong đêm. Bố ngồi ngước mắt nhìn lên trời cao, trong ánh đèn đường rọi lên mờ ảo, trông bố nhỏ bé và cô đơn biết nhường nào. Người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt con hôm nay bỗng trở nên vô cùng yếu đuối.
Con không thể hiểu chuyện người lớn phức tạp đến nhường nào. Nhưng nếu không còn thương nhau nữa cũng phải làm nhau buồn đến vậy sao? Bố mẹ không ai vui vẻ hạnh phúc gì nhưng bao năm qua bố mẹ sống với nhau, dằn vặt khổ sở chỉ vì con.
Vì con ư? Bố mẹ có từng nghĩ bao nhiêu năm qua con đã sống thế nào, đã lớn lên thế nào trong không khí ngột ngạt của gia đình, trong tiếng cãi vã của mẹ cha, trong tủi buồn và nước mắt? Con có thể tự hào vì mình là sợi dây níu giữ cuộc hôn nhân của bố mẹ hay không? Hay chính vì con, là tại con có mặt trên đời này mà mẹ hận cũng không buông, mà bố mệt mỏi cũng không nỡ từ bỏ. Bố mẹ hi sinh vì con nhiều như vậy, hi sinh cả thanh xuân và hạnh phúc của mình nhưng thứ bố mẹ cho con chỉ là một mái nhà nguội lạnh.
Con không cần biết bố đã sai lầm lớn thế nào, cũng không thể hiểu mẹ đã đau đớn ra sao. Con chỉ biết rằng nhà mình không hề ấm êm hạnh phúc. Bạn bè con, vài đứa bố mẹ cũng ly hôn. Nhưng nỗi buồn nhanh chóng qua đi, vì bằng cách của mình, họ vẫn dành cho con cái những gì tốt nhất. Họ thương con nhưng cũng thương mình. Họ chọn con đường kiếm tìm hạnh phúc.
Bố mẹ ơi, nếu bố mẹ thương con, thương chính mình thì xin đừng “vì con” nữa. Đừng bắt con phải gánh gánh nặng mang tên “hi sinh” mà cả đời này con cũng không thể buông xuống được. Bố mẹ có biết, những đứa trẻ như con nhiều lúc luôn nghĩ rằng vì mình mà bố mẹ sống khổ sở hay không?
Miu