Vượt qua sóng gió những năm đầu hôn nhân
(Dân trí) - Những năm đầu sau cưới, ngọt ngào thì ít mà sóng gió thì nhiều. Chúng tôi cãi vã liên miên vì đủ thứ mâu thuẫn...
Từ chuyện ai rửa bát, ai dọn bàn ăn cho con đến Tết về nhà nội hay ngoại, những rắc rối mẹ chồng nàng dâu và cả tiền nong. Tôi bắt đầu hối hận vì đã vội cưới ngay người đầu tiên mình yêu. Những người bạn, người chị của tôi bảo rằng, phải yêu ít nhất vài anh thì mới có kinh nghiệm chọn chồng, mới biết cách trân trọng và điều chỉnh mối quan hệ.
Vậy chẳng lẽ tôi bỏ chồng để đúc rút kinh nghiệm thêm rồi hẵng cưới lại chồng khác? Tôi không thể làm thế vì tôi đã có con, tôi không muốn vì mình ích kỷ mà con phải sống cảnh tan đàn xẻ nghé.
Rồi tôi nhìn lại cuộc hôn nhân của mình, phải chăng nó đã quá tan nát hay là mình đang chuyện bé xé ra to. Tôi nghĩ đến lý do chúng tôi bắt đầu, chẳng phải ngày ấy tôi và anh từng lãng mạn, đắm say lắm sao?
Vậy là tôi tìm cách thêm gia vị vào hôn nhân. Tôi thường xuyên mua nến và hoa về trang trí nhà cửa và phòng ngủ. Tôi tặng chồng những nụ hôn dịu dàng chào ngày mới và chúc ngủ ngon. Chồng cũng ngọt ngào với tôi hơn. Chúng tôi sinh hoạt vợ chồng thường xuyên hơn và đã có những thăng hoa trong chuyện chăn gối.
Đời sống vợ chồng có chút cải thiện, nhưng đó là lúc yên ổn, vui vẻ. Lúc đũa bát xô nhau, chúng tôi lại làm tổn thương nhau rất nhiều, và đặc biệt làm tổn thương con. Một lần bố mẹ cãi vã và có động chân động tay trước mặt con, con tôi đã gào khóc đến mức nghẹn, lăn ra nhà ôm ngực thở hổn hển.
Tôi không biết là thật hay con đang cố tình làm vậy, nhưng nhìn bộ dạng con vô cùng đáng thương, vô cùng đau khổ, tôi cay đắng nhận ra mình đã làm khổ con đến nhường nào. Bố mẹ cãi nhau rồi có thể làm lành nhưng ám ảnh, vết thương lòng để lại trong tâm hồn đứa trẻ non nớt thì khó xoa dịu.
Tôi tập kiểm soát cảm xúc và lời nói của mình. Chồng tôi là kiểu người nếu đối phương im lặng thì sẽ không gây sự nữa, nhưng chỉ cần tôi mở mồm ra nói là anh ấy có thể xù lông nhím lên phải ứng lại thái quá hơn. Từ khi tôi im lặng nhiều hơn mỗi khi cãi vã, những cuộc xung đột không còn gay cấn như trước.
Như nước chảy đá mòn, lâu dần tảng đá “khẩu nghiệp” của tôi đã thu nhỏ lại chỉ còn như viên sỏi. Nghe có vẻ đơn giản nhưng đó là cả một quá trình thay đổi thói quen. Con cái là động lực to lớn giúp tôi trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Khi bản thân trở nên điềm tĩnh hơn, tôi nhận ra mình có một năng lực mà trước giờ chưa từng có. Tôi có thể nhìn vào mắt chồng mà hiểu anh đang nghĩ gì.
Cách đây nửa năm, công việc của anh gặp thất bại, anh đã có ý định đổi nghề vì có người quen giới thiệu một công việc khác thu nhập rất khá, có thể giúp kinh tế gia đình tôi đi lên rất nhiều. Anh bàn với tôi sẽ chuyển việc vì không muốn mẹ con tôi phải khổ nữa. Nhưng tôi nhìn vào mắt anh, thấy rõ nỗi buồn, tiếc nuối.
Tôi đã không ủng hộ quyết định đổi việc của chồng, mà động viên anh tiếp tục theo đuổi nghề nghiệp từ đầu đã chọn. Vì tôi không muốn anh đánh mất đam mê. Thật may mắn, công việc của anh cuối cùng đã khởi sắc, anh đã giành được những thành công nhất định. Giờ thì giữa hai vợ chồng tôi không chỉ là vì con, vì gia đình chung, mà còn là vì nhau.
Quả thật, hôn nhân không chỉ là duy trì vòng lặp đi lặp lại đều đặn những trách nhiệm, cũng không chỉ là những cái ôm hôn, nắm tay, những cảm xúc say đắm. Hôn nhân đòi hỏi nhiều cố gắng, mà khi đã thành công, trái chín rất ngọt ngào.
Bình Tâm