Vượt qua cú sốc bị chồng phản bội nhờ mẹ chồng
(Dân trí) - Nghe tin tôi sẩy thai, mẹ chồng lập tức khăn gói từ quê ra. Mẹ bảo, vì sợ tôi trẻ tuổi chủ quan, bà nhất định phải ra để đưa đón cháu đi học, đỡ đần chút việc nhà.
“Một con sa bằng ba con đẻ nên phải kiêng cữ”, mẹ chồng tôi nói thế, và dù tôi thấy mình không đến nỗi ốm yếu lắm, mẹ chồng vẫn nhất định không cho làm gì.
Bà cứ luôn trách tôi, mới có bầu mà không cẩn thận, chắc ham việc, chắc mang vác nặng. Mẹ chồng nào có biết đâu, tôi bị sẩy thai chỉ vì một cú sốc quá lớn, đó là khi tôi phát hiện mình có thai, cũng là khi tôi phát hiện chồng tôi ngoại tình.
Nỗi đau ấy tôi đã không thể chịu đựng. Tôi vật vã mấy ngày liền, mất ngủ triền miên, không ăn uống gì được. Chỉ trong vòng một tuần, tôi gầy hẳn đi, cuối cùng cái thai mới mấy tuần tuổi mong mỏi bao lâu không giữ được.
Chồng tôi rất hối hận. Anh xin lỗi, thề thốt mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, chưa có gì quá đáng cả. Anh xin tôi đừng nói với ai, đừng nói với mẹ. Nỗi đau cất giấu một mình khiến tôi như muốn ngộp thở, bất cứ lúc nào ở một mình nghĩ đến đều khóc.
Rồi một lần, khi tôi hỏi “Mẹ có nghĩ chồng con có bồ không?”, mẹ chồng liền mắng tôi. Mẹ luôn tin con trai mình không phải là hạng người ấy: “Nó có thể không ăn nói khéo léo, không kiếm được nhiều tiền, không nhiều ưu điểm. Nhưng chuyện gái gú bên ngoài chắc chắn là không có. Con đừng suy nghĩ linh tinh mà hại người”. Tôi đã òa khóc như một đứa trẻ ngay lúc đó. Nỗi đau của tôi, tôi nhất định phải chia sẻ.
Mẹ chồng ngồi im lặng nghe tôi kể, bà không nói không rằng, nỗi tức giận hằn in lên mặt. Tôi nói tôi chỉ chia sẻ với bà cho vơi bớt nỗi đau thôi, bà đừng chửi mắng anh ấy, vì anh ấy đã biết sai, đã xin tôi đừng mách mẹ. Nhưng mẹ chồng tôi nói “Mẹ không hứa với con được. Chuyện này mẹ nhất định phải nói. Mẹ tưởng con ham việc, bất cẩn mà sảy thai. Mẹ mất cháu chỉ vì lý do này thì không chấp nhận được. Nó không ở nhà lúc này, nếu có, mẹ đánh nó chết”.
Nửa đêm, tôi tỉnh giấc nghe tiếng thút thít ở nhà ngoài. Tôi ra khỏi giường, thấy chồng và mẹ chồng ngồi ở phòng khách. Chồng tôi im lặng cúi đầu, bộ dạng trông rất đáng thương, còn mẹ chồng tôi vừa nói vừa khóc:
“Bố con đi làm xa, một mình mẹ nuôi mấy anh em con khôn lớn. Con là con cả, mẹ đặt hết hi vọng vào con. Hi vọng khi cha mẹ không còn, con có thể làm gương cho mấy đứa em, sống tử tế, có trách nhiệm. Nhưng nay, con khiến mẹ thất vọng và đau lòng quá.
Mẹ biết, là đàn ông, đôi khi không tránh khỏi những cám dỗ trai gái bên ngoài. Nhưng mình là đàn ông có gia đình, làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Ngày xưa con yêu vợ con xa xôi cách trở, ông bà thông gia không muốn gả con xa, con quỳ xuống xin người ta cho cưới. Con gái người ta sinh ra nuôi nâng mấy chục năm trời, nuôi ăn nuôi học, lớn rồi gả cho con, chỉ mong được con yêu thương.
Nó về làm vợ con, xa cha mẹ, xa gia đình, chỉ có con làm chỗ dựa. Con làm nó khổ sở như vậy mà không thấy hổ thẹn hay sao? Con vì một người đàn bà chẳng vì con bất cứ điều gì, mà quên vợ mình, mà làm tổn thương vợ mình, mà trả giá bằng sinh mệnh một đứa con và niềm tin yêu của vợ. Con xem, có đáng hay không?
Mẹ nói cho con biết, vợ con nó nói tha thứ cho con rồi, nhưng vết thương lòng chắc chắn sẽ rất khó nguôi ngoai. Mẹ cũng sẽ tha thứ cho con lần này. Nếu con còn chưa biết sai, đừng có nhìn mặt mẹ nữa”.
Ngày hôm sau, mẹ chồng ngồi nói chuyện với tôi suốt một buổi. Bà kể ngày xưa chồng đi làm xa, cũng ba bốn bận khóc hết nước mắt vì ghen tuông tủi hờn. Bà nói với tôi: “Làm phụ nữ, đôi khi biết thiệt thòi mà vẫn phải chịu. Mẹ không bênh con trai mẹ. Mẹ sinh ra nó, chưa từng dạy nó làm những chuyện xấu xa. Có chuyện gì con phải kể với mẹ. Đôi khi lời nói của con không có tác dụng, nhưng mẹ thì khác. Chồng con là đứa còn dạy bảo được, không phải đồ vứt đi. Nếu con thương chồng thì cho nó một cơ hội. Ai cũng có lúc vì u mê mà lạc đường, quan trọng là biết quay đầu nhìn lại”.
Mẹ chồng vừa nói vừa ôm tôi. Tôi khóc, bà cũng khóc rồi vỗ về: “Mẹ hiểu, mẹ trải qua cảm giác này rồi. Con trai mẹ hư, mẹ cũng đau lòng như con vậy. Sau này dù có bất cứ chuyện gì cũng đừng giấu giếm mẹ. Bởi vì có những chuyện, chỉ có mẹ mới có thể giúp được con”.
Tôi làm dâu mẹ đã tám năm. Sau khi cưới xong là hai đứa lên thành phố sống. Tôi chỉ sống cảnh làm dâu dăm ba ngày lễ tết về quê. Tôi vẫn luôn giữ khoảng cách với mọi người trong nhà chồng, với bố mẹ chồng. Vợ chồng có ấm ức mâu thuẫn gì cũng không dám cho mẹ chồng hay, chỉ sợ bà bênh vực con trai, cho rằng tôi làm vợ không tốt. Tôi nào đâu biết mẹ chồng cũng thương mình như vậy.
Người ta vẫn nói: “Có được chồng tốt thì ấm tấm thân. Có được mẹ chồng tốt thì ấm từ chân đến đầu”. Tôi nhờ có tình thương và sự thấu hiểu của mẹ chồng mà thấy dễ tha thứ cho chồng mình hơn. Ai chẳng từng có lúc u mê lạc đường. Quan trọng là có những người đồng cảm, chung tâm sức cùng ta để kéo người lạc đường quay trở lại.
Ánh