Vợ nghiện “groupon”…

Chuông cửa lại réo “kính-coong”, em lật đật chạy ra trả tiền, rồi lật đật cầm cái voucher giảm giá đi vào với khuôn mặt hí hửng như bắt được vàng. Còn anh thì thở dài ngao ngán, đây đã là người giao hàng thứ ba trong ngày…

Gần một năm trước, được bạn giới thiệu, em bắt đầu làm quen với mấy cái vụ mua hàng theo nhóm trên mạng. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu em chỉ xem đây là một phương thức mua sắm mới, một cách để tiết kiệm chi tiêu cho gia đình. Nhưng thực tế hoàn toàn khác, em dần trở nên nghiện, đem lại cho gia đình biết bao phiền phức, bực bội…

Vợ nghiện “groupon”…



Điều bực bội thứ nhất là em mua quá nhiều. Cứ lên mạng, thấy giảm giá nhiều là em ham, em click mua. Món rẻ thì vài chục ngàn, trung bình thì vài trăm, mắc thì vài triệu. Em click càng nhiều thì ngân quỹ càng giảm. Nhìn đống voucher dày cộp trong ví em, anh toát hết mồ hôi, chẳng thể tính được một tháng em “groupon” (mua hàng theo nhóm để đạt giá tốt nhất) hết bao nhiêu tiền. Mua nhiều, nhưng chủ yếu do em ham là chính, chứ thật sự nhu cầu sử dụng của nhà mình không cao. Mấy món hàng gia dụng em vác về, giờ toàn nằm trên gác xép, xài được có vài lần, có cái còn nguyên cả bao bì chưa khui. Có bận, nhà mình đi ăn nhà hàng một tuần đến bốn lần chỉ vì “mẹ lỡ mua voucher rồi!”.

Tốn thời gian là điều bực bội thứ hai. Mỗi ngày, chẳng cần biết mưa hay nắng, bận bịu hay rảnh rỗi, em cũng phải “dạo shop” online từ một đến hai tiếng đồng hồ. Sáng sớm, vừa ngủ dậy, hai vợ chồng còn chưa ăn sáng, chưa lo cho thằng Bin tắm rửa để đi học, em đã lật đật mở máy tính lên để “xem hôm nay có gì mới không?”. Rồi cả ngày làm việc mệt nhoài, tưởng tối em sẽ nghỉ ngơi, ai ngờ 11 giờ đêm em vẫn hì hục ngồi comment chất lượng sản phẩm hay đăng ký mua hàng.

Tốn công là vậy, phải chi được hàng tốt, anh chẳng tức. Đằng này, 10 lần mua thì có đến năm lần chuốc bực vào mình. Hàng hóa hay dịch vụ nào em mua, các trang mạng cũng quảng cáo là giảm giá vài chục phần trăm, nghe phát ham. Nhưng khi xài thử mới biết, có nhiều dịch vụ thực ra chẳng giảm gì cả. Mới đây, em hào hứng rủ anh đi Nha Trang du lịch với cái giá hết hồn, chỉ hơn 900.000đ/vé. Anh thấy rẻ quá, không tin tưởng nên bảo em thôi nhưng em khăng khăng không chịu. Mua voucher xong xuôi, gọi điện cho công ty du lịch đăng ký thì được trả lời giá đó chỉ áp dụng cho đầu tuần, mà đầu tuần thì không đủ 25 khách - số lượng tối thiểu để khởi hành, cho nên: “Quý khách vui lòng đi cuối tuần, phụ thu 150.000đ nữa thôi!”. Thôi cũng đành nuốt bực trả thêm 150.000đ. Đến Nha Trang, khi hướng dẫn viên xếp phòng, vợ chồng mình mới té ngửa. Giá rẻ đó áp dụng cho phòng bốn người, tức là vợ chồng mình sẽ ngủ chung với hai vợ chồng nào lạ hoắc. Nghĩ tới cảnh buổi tối, mỗi cặp… một giường, cặp này… nhìn cặp kia, anh phát hoảng, đành tức tối móc thêm tiền “phụ thu phòng riêng”. Cuối cùng, cái giá tưởng rẻ thành ra mắc, mà còn chuốc thêm bực vào người.

Chi tiêu, mua sắm trong gia đình vốn là chuyện của phụ nữ. Đàn ông bọn anh mà góp ý vào lại mang tiếng nhỏ mọn. Nhưng anh chẳng thể im lặng mãi, khi em cứ mỗi ngày “groupon” ba lần như hôm nay, bất chấp những kinh nghiệm đau thương đã gặp…

Theo Lê Tú
PNO