Vị đắng “dâu tây”

... Cô con dâu nhìn thẳng vào bố chồng: “Bố không chấp nhận lời xin lỗi, chúng con quyết đi chỗ khác ở!”. Chị nổi sung: “Chúng mày đi ngay đi!”. Anh cố kìm nén, từ tốn giải thích, phân tích điều thiệt hơn, phải trái. Thằng con có vẻ nghe ra nhưng vợ nó thì vẫn ấm ức...


Vị đắng “dâu tây”



Năm rồi, vợ chồng anh chị đón một niềm vui khôn tả: thằng cháu nội bụ bẫm ra đời sau đám cưới của cậu con trai du học từ Pháp về cưới cô bạn cùng lớp. Thế nhưng, khi cái Tết cận kề thì xảy ra chuyện, chỉ thiếu chút nữa có lẽ mất cả Tết.

Lý do thật đơn giản là đôi vợ chồng trẻ nhất trí cao trong việc nuôi nấng và dạy dỗ con mình theo đúng kiểu Tây. Tức là cho ngủ riêng, cho ăn theo giờ với một định lượng chặt chẽ. Anh chị khó chịu nhưng thôi can thiệp nó lại chê mình lạc hậu, cháu mình nhưng con chúng nó.

Nhưng, sự chịu đựng cũng chỉ có giới hạn, một lần, anh nghe cháu khóc đến hàng giờ mà bố mẹ chúng không dỗ nín. Bực bội, anh đẩy cửa phòng vào, hai đứa vẫn nằm trên giường, chăn đắp ngang ngực, thản nhiên xem ti-vi.

Anh cáu: “Chúng mày để con khóc thế mà được à?”. Cô con dâu tung chăn, khoa tay: “Bố cứ để chúng con rèn cháu, dạy dỗ thì phải kiên trì, nóng nảy thì ích gì!”. Máu trào lên cổ, anh dằn giọng: “Chị bỏ tay xuống, không có kiểu khoa tay, múa chân ấy được!” rồi anh giận dữ sập cửa bỏ ra ngoài.

Tối ấy, một người bạn của con đến chơi và đưa cho vợ chồng nó một gói tiền. Anh gọi con lên phòng hỏi xem nó vay tiền làm gì, nó thẳng thừng: “Chúng con ra ngoài ở!”. “Vì sao?”. “Chúng con bất đồng với bố mẹ về việc nuôi dạy cháu. Bạn con cũng nhiều đứa thất bại trong việc nuôi dạy con theo phương pháp hiện đại châu Âu chỉ vì bố mẹ can thiệp”.

Anh bảo: “Tôi cưới vợ cho anh, về đây có lễ gia tiên xin nhập gia, bây giờ muốn ra khỏi nhà thì cũng phải được sự đồng ý của chúng tôi. Ta đang ở Việt Nam phải theo đạo lý truyền thống người Việt, không có thói lai căng”.

Thằng con vặn lại: “Lai căng thế nào?”. “Thế nào ư, vợ anh có học Tây được khi họ đẻ vẫn sinh hoạt bình thường, tắm ùm hay cũng kiêng cữ không ra gió, không mó nước, mẹ anh phải hầu hạ cơm bưng, nước rót, giặt giũ cho, ai bế cháu khi nó mới sinh ra suốt đêm cho vợ chồng anh ngủ? Nếu học Tây sao không học toàn diện đi, tự lập hoàn toàn ngay từ đầu đi. Tôi cũng bao năm trời ở Tây, tại sao tôi không nuôi dưỡng anh theo kiểu Tây mà anh học đòi theo Tây một nửa?”.

Cậu con trai có vẻ ngượng, xin phép bố về phòng trao đổi với vợ. Hôm sau thì chúng xin lỗi anh chị. Anh phân tích thêm: “Ra ngoài thuê nhà bây giờ ngoài chuyện mất một khoản tiền lại còn thuê người giúp việc. Đã thế liệu nhà thuê có hợp không, riêng việc thằng bé phải thay đổi môi trường đã là sự ảnh hưởng đối với nó. Nghĩ cho mình, thỏa mãn sự tự do thì phải nghĩ cho con trước. Anh chị bảo vì con nhưng thực ra chỉ vì mình!”.

Cô con dâu nhìn thẳng vào bố chồng: “Bố không chấp nhận lời xin lỗi, chúng con quyết đi chỗ khác ở!”. Chị nổi sung: “Chúng mày đi ngay đi!”. Anh cố kìm nén, từ tốn giải thích, phân tích điều thiệt hơn, phải trái. Thằng con có vẻ nghe ra nhưng vợ nó thì vẫn ấm ức.

Chúng nó ở lại, Tết gia đình sum họp đầm ấm, riêng cô con dâu vẫn ra vẻ không thuần phục, cứ rèn con theo kiểu của mình nhưng nó khóc thì đã biết bế lên dỗ cho nín. Mọi việc dường như đã qua nhưng trong anh chị vẫn âm ỉ một vị đắng dâu tây!

Theo PLVN

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm