Vải đầu mùa còn chua nhưng đậm đà tình bố

(Dân trí) - Mồ hôi ướt đầm đìa vạt áo, chảy dài lên cả khuôn mặt khắc khổ, bố vội vã bắt chuyến xe giữa trưa chỉ để mang lên cho con mấy chùm vải quê mình rồi lại về luôn. Vải đầu mùa, còn chua chưa được ngọt nhưng trong ánh mắt con lấp láp niềm vui xen trong nụ cười của bố.

....

“Bố ơi, vải chín chưa bố? Con thèm vải quê mình quá”. Cũng mùa vải này năm trước, tôi đã gọi điện ỉ ôi bố như thế khi thấy ngoài phố bắt đầu những sạp hàng bán vải. Vải đầu mùa họ bán, quả to, mọng và dài chứ không nho nhỏ, tròn tròn như cây vải thiều được trồng từ thời cụ tôi. Năm nào cũng thế, cứ bắt đầu có tiếng ve là chị em chúng tôi biết cây vải nhà mình đã đến độ ngon, ngọt nhất để ăn.

Vải đầu mùa còn chua nhưng đậm đà tình bố - 1

Cây vải của cụ trồng chính xác từ năm nào thì bố tôi không nhớ. Chỉ biết tuổi thơ của bố rồi đến chị em chúng tôi đều quẩn quanh dưới gốc vải. Cây vải to, cao, xù xì và nhiều nhánh nên mỗi khi đến mùa quả, có khi phải mất đến vài ngày bố tôi mới hái xong. Vải trên cây thì nhiều nhưng năm nào cũng thế, lũ trẻ chúng tôi, đứa nào đứa nấy đều hau háu đứng dưới ngẩng mặt lên trên để chờ có quả nào rụng là vồ lấy ăn ngay. Thấy chúng tôi thế, nhiều lần bố “làm bộ” đánh rơi hẳn một chùm to để chúng tôi lại lao vào nhau, cướp lấy cướp để quả rồi thích thú cùng ăn. Cái vị ngọt đậm đà, thanh mát khi cắn miếng cùi dày trắng tinh với trong cùng là chiếc hạt đen bé tí ti như hạt đỗ, hạt lạc… Bố con tôi vẫn bảo chẳng ở đâu vải ngon như cây nhà mình.

Mùa vải năm trước, nghe con gái nói thèm ăn, bố bẻ trước mang lên cho tôi mấy chùm rồi lại vội vã về. Ngày đó, cũng cái nắng hầm hập gần 40 độ C, mồ hôi bố ướt đầm đìa hết cả lưng áo, trên mái đầu đã bắt đầu lấm chấm có sợi bạc và trên cả gương mặt rám nắng, khắc khổ. Bố bảo vải chưa chín nhưng vì con gái thèm quá nên hái lên mấy chùm để ăn cho đỡ thèm, vì mua bên ngoài bố không yên tâm.

Vải đầu mùa còn chua nhưng đậm đà tình bố - 2

Vải đầu mùa, vỏ mới bắt đầu những đốm đỏ xen trong nhiều quả xanh nên còn chua, chưa được ngọt đậm. Tôi đã ngồi ăn ngon lành bên bố với những giọt mồ hôi vẫn không ngừng rơi xuống. Chùm vải ấy còn chua, nhưng với tôi nó là thứ quà ngon nhất mà bố mang lên cho…

Mùa vải năm nay cũng bắt đầu những trái chín đầu tiên, nhưng chị em chúng tôi không còn bố. Bố ra đi khi những bông hoa vải mới bắt đầu trổ nụ trong tiếng khóc đau thấu tận tim gan của chúng tôi. Không còn người gọi điện thông báo cho các con “vải nhà mình đã chín” hay vượt cả cái nắng như thiêu như đốt mang vải lên cho tôi nữa. Lòng nghẹn lại, chị em chúng tôi cùng nhau trở về quê, lại quẩn quanh bên gốc vải nhưng nụ cười xưa đã tắt. Nhẹ nhàng hái chùm vải thắp hương bố, tôi nhặt lấy 1 quả rụng bóc ra ăn… Vẫn vị chua chua của vải đầu mùa nghẹn lại trong cổ, nhưng đậm đà tình yêu của bố năm xưa.

Phạm Oanh