Trải qua 2 lần hôn nhân, vẫn chỉ yêu mối tình đầu của thanh xuân rực rỡ
(Dân trí) - Tuổi trẻ đúng là biết lãng phí thời gian, tưởng còn cả chẳng đường phía trước để làm điều hôm nay mình lưỡng lự, nhưng thoắt đi thoắt lại, thanh xuân cùng bao ước mơ hạnh phúc đã trôi qua mất rồi.
Thời ấy gia đình tôi còn nghèo lắm. Nhà có 3 chị em gái nhưng hai chị không được ăn học đầy đủ, chỉ có tôi là đứa sáng dạ nhất nên được bố mẹ cho đi học không bắt buôn bán sớm, cũng ít khi phải động vào việc nhà vì chị cả, chị hai đều đảm đang tháo vát.
Tôi cách hai chị nhiều tuổi, là đứa con "đẻ cố mà vẫn chẳng ra được trai của bố mẹ", bố mẹ kỳ vọng nhiều vào tôi, họ hy vọng tôi sẽ thay đổi được vận số nghèo của cả gia đình. Thực tế thì tôi không phụ kỳ vọng của bố mẹ, thành tích họp tập của tôi luôn rất tốt, hoạt động ngoại khóa năng nổ và là đứa nổi tiếng trong trường.
Những năm học cấp 3 tôi có mối tình đầu, hai đứa trong sáng lắm, chỉ dừng ở cái nắm tay và sang nhà rủ, đón đưa nhau đi học mỗi ngày. Cậu ấy luôn là người bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi, bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn cũng có mặt cậu ấy.
Chị hai đi buôn táo nhập hàng số lượng lớn không tiêu thụ được, cậu ấy là người nghĩ cách "giải cứu" giúp chị em tôi bằng cách đưa táo vào tận từng nhà trong mấy khu thôn tiếp thị, giúp chở táo lên cả chợ bán, còn bị đám bảo kê chợ nhiễu sách dọa đánh chạy trối chết, đó đều trở thành kỷ niệm vui sau này của chúng tôi.
Chị cả tôi lấy phải chồng vũ phu, cậu ấy cũng chở tôi đến gặp nói chuyện và dạy cho anh rể một bài học. Cậu ấy giống như một người thân trong gia đình tôi, một người anh, người bạn thân, người tri kỷ của tôi. Khi chúng tôi học lớp 12 rồi thi xong đại học, cậu ấy đã nói yêu tôi, hai đứa trao nhau nụ hôn đầu.
Nhưng tôi không kết hôn với cậu ấy. Cho đến bây giờ, tôi vẫn hiểu lối rẽ đó là do quyết định của một mình tôi, không phải do cậu ấy. Tôi ra trường, đi làm và gặp gỡ nhiều người. Tôi đã lựa chọn một người đàn ông không hết lòng hy sinh cho mình nhưng có tiền, anh ấy là ứng viên phù hợp hơn đối với kẻ mang gánh nặng đưa cả gia đình thoát nghèo như tôi. Tôi kết hôn và rời bỏ cậu ấy, đánh rơi nụ hôn đầu trong bộ dạng lạnh lùng vô ơn. Tôi không muốn gieo cho cậu ấy bất kỳ nỗi đau nào. Căm ghét và trách cứ sẽ dễ khiến cậu ấy quên tôi hơn.
Cậu ấy có thể đã quên tôi rồi, nhưng trớ trêu thay, tôi lại là người không quên được. Lấy chồng giàu có, nhìn bề ngoài tôi dường như có tất cả. Tôi xây được nhà to đẹp hơn cho bố mẹ, hỗ trợ được chị hai vốn làm ăn, xin việc được cho chị cả nhờ quan hệ của chồng. Tôi có công việc nhẹ nhàng. Tôi không có tham vọng. Biểu hiện xuất sắc thời đi học của tôi cũng không còn. Chồng không coi trọng tôi, thậm chí coi thường tôi. Anh xem việc chu cấp cho nhà vợ như ban ơn, bù lại việc tôi đã đẻ con cho anh và trông nom nhà cửa.
Con được 2 tuổi tôi phát hiện chồng có nhân tình. Tổn thương rất lớn, tôi đòi ly hôn. Chồng tôi không phải suy nghĩ đã ngay lập tức đồng ý. Để không ảnh hưởng đến tiếng tăm, anh mua cho tôi một căn nhà nhỏ hơn cho hai mẹ con đến sống, miễn tôi không làm to chuyện, anh vẫn chu cấp đều cho con của chúng tôi được học trường tốt, sống trong điều kiện tốt.
Những ngày mới ly hôn tôi nhớ người yêu cũ quay quắt nhưng không thể tìm gặp cậu ấy. Chị hai tôi bảo cậu ấy đã kết hôn rồi, họ mới đón con trai đầu lòng. Tôi mừng cho cậu ấy, và dặn lòng phải quên cậu ấy đi.
Tôi gặp và kết hôn với người chồng thứ hai sau đó 2 năm. Anh có ngoại hình rất giống với mối tình đầu của tôi. Có thể điều đó khiến tôi nhầm lẫn. Tôi cảm mến vô cùng tới nỗi cố tình lờ đi một số đặc điểm tính cách không phù hợp giữa hai người, tôi cứ đi đi về về giữa hai miền cảm giác - thất vọng với hiện tại và đắm đuối vào quá khứ, nuôi hy vọng người hiện tại được như người của quá khứ ngày xưa. Kết hôn được 3 năm, hy vọng của tôi lại hoàn toàn sụp đổ.
Giờ tôi chán chồng đến tận cổ, không chịu nổi thói ích kỷ, gia trưởng, có khi rất đàn bà của anh. Tôi không biết mình nhẫn nhịn thêm được bao lâu khi mỗi ngày chỉ mong được ly hôn càng sớm càng tốt. Tôi sẽ là người đàn bà bỏ chồng đến 2 lần trong 2 cuộc hôn nhân thất bại.
Tôi nhận ra quả báo từ toan tính ích kỷ trong tình yêu của mình. Tôi tưởng mình là người đã gây tổn thương cho người ta, tôi tưởng mình có quyền thương hại người ta vì không được tôi ban cho tình cảm. Nhưng hóa ra tôi mới là người đáng thương hại. Gần 40 tuổi, 2 đời chồng và 2 đứa con, tôi vẫn chưa biết yêu thương thực sự trong hôn nhân là gì. Phải chi hồi ấy, tôi không từ bỏ người đàn ông đó, thì bây giờ có lẽ cuộc sống của tôi đã khác rất nhiều rồi.