“Suốt ngày nịnh chồng”
(Dân trí) - Thi thoảng mọi người cứ bĩu môi nhiếc em: “Lại nịnh chồng, suốt ngày nịnh chồng” khiến em lấy làm ngạc nhiên: “Ơ hay nhỉ, chồng mình chả nịnh thì nịnh ai, sang nịnh chồng hàng xóm lại bị oánh cho què cẳng chứ chả đùa”.
Nên là em cứ muốn lan tỏa niềm hãnh diện này ra đấy, kệ em. Miễn sau khi em nịnh có “đứa” vui, cười típ mắt, rồi nai lưng ra đỡ em khối việc nhà, rồi nịnh lại em, là em cũng đủ ngất ngây mỗi ngày. Tội gì, khối người chả có chồng mà nịnh, bao kẻ có chồng mà không biết nịnh, để đứa khác nó nịnh mất chả ngồi mà khóc, nên là em tiếp tục nịnh chồng em đây.
Mà nói thẳng ra, chẳng phải nịnh chồng thì cũng chính là em đang tự nâng tầm của mình lên đó sao, em tài thì mới có chồng tuyệt thế chứ. Thật đúng nhất cử lưỡng tiện!
Thành thực mà nói, chồng em ngoài việc đẹp trai, thông minh, học giỏi, kiếm tiền khá, nấu ăn quá đỉnh, tâm lý, tinh tế, yêu vợ, thương con ra thì nhìn chung chẳng được cái nước non gì. Nhưng em vẫn yêu chồng lắm, yêu lắm chứ chẳng phải yêu vừa đâu. Vì dẫu sao, trong hơn sáu tỉ người trên thế giới này mới có một người như anh ấy, người đã nguyện sống bên em đến khi đầu bạc răng long, người chấp nhận mọi thói hư tật xấu, có thế nào cũng vẫn cứ nhịn nhường em.
Chồng khiến em nể phục không chỉ ở nết ăn, nết ở mà anh ấy còn được cả cái nết nói, luôn biết cách lựa lời nói giảm nói tránh, để người nghe không bị sốc.
Đợt em được công ty cử đi thi hát, dẫu không thích em lượn suốt thế, nhưng anh tôn trọng quyết định của vợ và luôn động viên em cố lên. Thậm chí còn quan tâm: “Em khàn giọng rồi đấy, uống nước chanh muối đi cho thanh”. Rồi hôm nào em phải luyện tập, chồng cũng lựa về trước nấu nướng “cho ca sỹ ăn kẻo mệt”.
Nghe tin đội của em được đánh giá cao, vào vòng trong với số điểm gần như tuyệt đối, em trêu chồng: “Giờ em chỉ cần bầu sô xịn là thành sao ngay”, Anh cười: “Ừ, người hát hay như em nhiều như lông bò, cứ ngồi đấy mà mơ…”. Em ngơ ngác, em từng đọc khá nhiều sách, nhưng chưa thấy ai ví von thế bao giờ cả, và rốt cục sự so sánh nực cười ấy kéo em về với thực tại, là hãy lo làm tốt công việc chuyên môn của mình đi, “Khi quét sân thì lo quét sân, khi gánh nước lo mà gánh nước”. Chồng em “quách tĩnh” thế, thử hỏi làm sao em lạc cho nổi.
Chẳng cần khảo sát em cũng biết là chồng mình hiếm có khó tìm, nhưng thật ra đã ai từng tự hỏi, em thế nào mà được chồng em như thế không? Em nghĩ đó một phần là do em biết cách nịnh đấy (hình mặt cười toe toét ạ). Nịnh không chỉ là mồm miệng đỡ chân tay đâu, mà lời nói phải đi đôi với việc làm, nghĩa là em cũng phải hành động sao cho tương xứng với những gì chồng dành cho em mới phải.
Thường thì em không bao giờ ngán, ngại thán phục, khen ngợi, khuyếch trương những thành tích chồng đạt được, dù là nhỏ bé, để làm động lực cho anh ấy phấn đấu hơn nữa…
Hôm ngày “phụ nữ vùng lên”, chồng em dịu dàng bảo: “Nếu đặt giữa hoa hồng phù phiếm hoặc anh sẽ làm toàn bộ những việc nhà ngày hôm nay, em chọn gì”. Em e lệ cười: “Thôi nhờ bậc đại trượng phu đỡ em mấy việc nhà “cỏn con” kia đi nhé”.
Và sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chồng em vừa lau giọt mồ hôi vừa đi vào nhà xe “lén lút” rút ra một bông hồng tuyệt đẹp đặt trong giấy bóng kính, tặng vợ. Trong khoảnh khắc lịm tim ấy, em lặng thinh, mà thật ra trong lòng thì òa lên sung sướng: “Em yêu chồng lắm. Em thấy rất hạnh phúc, thực sự hạnh phúc”.
An Miên