Quanh quẩn tuổi 20
(Dân trí) - Tôi có một thằng bạn thân như hình với bóng, nó mãi quanh quẩn trong tuổi 20, tôi cũng vậy.
Không hiểu nổi làm sao tôi có thể chơi chung với nó hơn chục năm trời dù hai đứa như mặt trăng, mặt trời, có hàng tỉ thứ đối lập nhau: tôi con gái, nó con trai, tôi chán đời, nó yêu đời, tôi nói nhiều, nó trầm lặng, tôi ba mét bẻ đôi, nó cao lênh khênh, tôi nóng nảy, khó tính, nó ôn hòa, thân thiện.
Tôi nhớ mãi những buổi chiều trống rỗng, tôi với nó đi lang thang như hai kẻ điên, chúng tôi đi bộ trong ráng chiều đỏ sẫm, nhiều khi chỉ im lặng rảo bước để thấy bóng hai đứa liêu xiêu đổ trên đường, nhiều khi vừa đi vừa cãi nhau ỏm tỏi vì một chủ đề lãng xẹt, mà tôi là tông giọng chính còn nó chỉ là một tên hát bè thỉnh thoảng mới cất lên vài câu. Đến lúc nào rã rời chân, chúng tôi sẽ ghé vào một quán café bất kỳ ở một ngõ ngách bất kỳ trong thành phố. Nó lôi cuốn sách ưa thích ra đọc, tôi lại tiếp tục màn độc thoại tràng giang đại hải, than thờ bài tiểu luận này, nói xấu đứa bạn kia.
Người ngoài nhìn vào tưởng tôi bị điên nhưng tôi chưa bao giờ khó chịu vì cứ phải huyên thuyên nói trong khi nó ngồi một đống với cuốn sách dày cộp của nó. Tôi biết, bằng cách nào đó nó vẫn lắng nghe tôi, hoặc nó cho tôi cảm giác được lắng nghe. Dù đã quen với trí nhớ siêu phàm và khả năng có thể vừa đọc sách vừa nghe chuyện của nó, tôi nhiều lúc vẫn há hốc mồm ngạc nhiên khi nó nhắc lại một mẫu chuyện vặt vãnh tôi từng bâng quơ kể và sẽ quên béng nếu nó không nhắc. Nó là vậy, trầm lặng đến đáng sợ nhưng đi với nó tôi không cảm thấy cô đơn.
Tất nhiên tôi với nó không có nhiều buổi chiều lang thang như thế, chúng tôi còn khá nhiều mối bận tâm. Tôi không bằng lòng với hiện tại, luôn vùng vẫy trong những ngày tháng êm trôi, tôi muốn những điều mới mẻ, như tuổi đời mới, nhưng tôi chưa đủ già, như những chuyến đi đến nhiều vùng đất mới, nhưng tôi chưa đủ tiền. Tôi than thở “Sao tao cứ mãi quanh quẩn trong tuổi 20 thế này!” rồi kể ra hàng đống việc có thứ tự ập đến, có thứ do chính tôi tự ôm đồm - bài vở trên trường, vài hoạt động xã hội, một công việc làm thêm, một con chó nhõng nhẽo lúc nào cũng đòi ăn, đòi bế, một mối tình đơn phương ương dở, tôi không biết phải khởi đầu hay kết thúc thế nào.
Nó cũng như tôi cũng ngần ấy tương tư, bận rộn nhưng lúc nào cũng yêu tuổi 20 của nó. Nó yêu những ngày tháng đi làm tình nguyện, những buổi lên giảng đường dù để thảo luận, thuyết trình hay chỉ để lười biếng nằm ngủ hoặc nghe tôi ngồi bên cạnh càm ràm, nó yêu cái giác lúc ngắm nhìn con bé khóa dưới háo hức bước ra cồng trường dù thừa biết cô bé hớn hở thế vì có người yêu đang đứng đợi đón về. Nó trăn trở: “Ước gì tao cứ mãi quanh quẩn trong tuổi 20, đừng già thêm”.
Rồi cũng vào một buổi chiều trống rỗng, điện thoại tôi đổ chuông, là số nó gọi đến, tôi vừa chạy đi xách giày, vừa nhấc điện thoại bô bô nói “Mày đang đi bụi chỗ nào, tao đến ngay”. Đầu dây bên kia không có giọng nó trầm trầm quen thuộc, là một giọng nói khác tôi không bao giờ quên được “Cô đến bệnh viện X ngay, cậu ấy chắc không qua nổi”. Là nó thực sự không qua nổi hay nó không cố gắng vượt qua chỉ vì muốn mãi quanh quẩn trong tuổi 20, tôi không biết. Hôm đám tang nó, quan tài được đưa đi trong ráng chiều đỏ sẫm. Tôi nhớ nó da diết, tôi nhớ nó cao lêu nghêu và gầy, tôi nhớ nó thường nhường tôi phần nhân lúc ăn bánh, tôi nhớ nó chưa có nổi một mảnh tình vắt vai, tôi nhớ nó trông có vẻ khô khan, trầm tính mà lúc nào cũng hăm hở yêu đời.
Nó đi rồi, tôi không biết nó đã đánh mất hay mãi giữ gìn được tuổi 20. Tôi thì vẫn còn quanh quẩn trong cái tuổi đời ương dở này. Mất nó tôi thấy đau nhưng không còn chán đời vô cớ. Tôi liều mạng tỏ tình để chấm dứt hoặc bắt đầu một trang tình sử mới, tôi đều đặn đi học, đi làm thêm, làm tình nguyện để không phải ôm mớ chán đời đi ngủ nướng. Tôi dần dà biết yêu những tháng ngày êm trôi, yêu thay cả phần nó.
May