Niệm khúc tháng Tư

(Dân trí) - Tháng Tư, mùa hoa loa kèn nở. Nhớ cô bạn gái ngày xưa yêu da diết loài hoa ấy. Hỏi bạn sao lại thích loại hoa này? Bạn bảo: ai cũng có một cái gì đó để yêu mà không hiểu lý do. Yêu-có lẽ đơn giản chỉ là vậy.

Niệm khúc tháng Tư - 1

Chiều cuối tuần, lang thang quanh những con đường Hà Nội đông đúc và đầy khói bụi. Đèn đỏ, dòng người đen nghịt đều chờ đợi từng giây trôi qua một cách nặng nề. Đa số họ đang nghĩ gì? Có lẽ cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ là mong sao cho đèn xanh mau bật sáng để đến nơi mình cần đến.

Những con đường đời chúng ta đi có lẽ đều giống nhau như vậy. Có lúc đường vắng vẻ, có khi vặn ga nhích từng chút một. Cũng từng ấy đoạn đường, có người đi nhanh, có người đi chậm, có khi đau đầu vì nắng, có khi ướt nhẹp vì mưa. Có những chỗ phải dừng lại, không phải vì không thể cố gắng vượt qua, nhưng vượt là sai. Đó là những trở ngại, những ranh giới, đôi khi khiến ta khó chịu và mệt mỏi. Nhưng cuộc đời vốn là thế, dù muốn cũng không thể khác đi. Nhưng điều quan trọng cuối cùng có lẽ chỉ là dù sớm hay muộn mình cũng sẽ đến được nơi mình cần đến, về nơi mình muốn về, với những yêu thương và được an ổn.

Tháng Tư, mùa hoa loa kèn nở. Nhớ cô bạn gái vắn số thưở hoa niên. Ngày xưa, bạn yêu da diết loài hoa ấy. Hỏi bạn sao lại thích loại hoa này? Có gì hấp dẫn hay vì in dấu những kỉ niệm? Bạn bảo, ai cũng có một cái gì đó để yêu mà không hiểu lý do. Yêu-có lẽ đơn giản chỉ là vậy.

Nhớ ngày nào ngồi chải tóc cho bạn, nước mắt mình tuôn rơi khi thấy tóc bạn rụng đầy vai áo. Ai bảo “ông trời không lấy đi của ai hết thảy?” Bạn mồ côi từ tấm bé, lớn lên cùng ông bà nội vật vã mưu sinh. Mười tám tuổi, môi chưa kịp nói tiếng yêu, bạn đã mang trong mình căn bệnh ung thư. Bạn đã khóc vào những lúc nào, giấu nước mắt vào đâu, để rạng rỡ cười mỗi khi mình tới? Bạn bảo: “Cậu đừng buồn, cuộc sống vốn không công bằng, chúng ta dù không muốn vẫn phải tập quen với điều đó”. Mình không hiểu tại sao bạn lại động viên mình, trong khi người cần động viên chính là bạn. Buồn khổ, thực sự có thể tập quen dần được sao? Hay bạn tỏ ra mạnh mẽ chỉ để che giấu một tâm hồn yếu đuối? Mới đó mà đã ba năm bạn rời xa cõi tạm này. Nhớ và thương lắm, chỉ biết cầm những bông loa kèn trắng muốt đặt lên ngôi mộ đã rợp cỏ xanh. Ai rồi cũng phải ra đi, biết thế mà sao lòng cứ cồn cào xa xót.

Tháng Tư về, lòng bỗng thổn thức nhớ những kỉ niệm thời sinh viên. Nhớ cậu bạn thân vẫn cùng sớm tối đi về. Nhớ những nồi niềm cậu kể. Nhớ một đêm trời đã buông sương, hai đứa lang thang trên đường vắng, phía trước có cụ ông đang mệt mỏi vác bao đi lượm ve chai. Bạn hỏi: “Theo cậu, ông lão kia đang nghĩ gì?” Mình bảo “có lẽ ông ấy đang ước giá như gặp một đống ve chai giữa đường”. Bạn nhìn mình rồi cười khẽ. Chúng ta thường hay mơ những điều to lớn, những ước vọng xa xôi, rồi tự dằn vặt, tự làm khổ bản thân bởi những tham vọng. Nhưng, có rất nhiều người chỉ cần ấm êm từ những ước mong vụn vặt đủ cho cuộc sống của mình.

Tháng Tư về, nhớ ngày sinh nhật chị. Chị xinh đẹp, chị giỏi giang, vậy mà lại quyết định gắn bó với một người đàn ông đã một lần dang dở. Bố mẹ can ngăn, anh em bạn bè khuyên bảo, chị không nghe. Chị bảo yêu là yêu cả những mất mát, những khổ đau của người khác. Ai chẳng mong một cuộc đời tròn vẹn, nhưng lỡ dang dở rồi thì phải chịu dang dở mãi sao? Một trái tim đẹp là một trái tim có nhiều những vết sẹo lồi lõm, chứng tích của những yêu thương cho đi và nhận về, chứ không phải là một trái tim nguyên lành không tì vết bởi sự ích kỷ. Có lẽ chị nói đúng, bởi vì chị đang hạnh phúc. Hạnh phúc không trải sẵn cho người ta thấy, nó được tạo nên bởi những cố gắng dựng xây, những cảm thông, bao dung và thấu hiểu.

Có người bảo: “Dù sướng dù khổ mỗi người đều có 24 giờ mỗi ngày giống nhau để sống. Lo lắng quá nhiều về tương lai không biết có làm cho ngày mai tốt đẹp hơn hay không, nhưng chắc chắn sẽ làm hôm nay trở nên nặng nề và mệt mỏi.” Vậy thôi, cứ nhẹ nhàng mà sống theo cách của mình. Đừng để ý quá nhiều đến những nỗi đau. Đừng quan tâm về những lời phán xét. Đừng mộng tưởng những điều quá xa tầm tay với. Hạnh phúc, thực ra đơn giản chỉ là mình nhận ra mình may mắn hơn rất nhiều người. Là khi mình có một công việc để làm, có một người để yêu thương, và có một điều gì đó để mong chờ và hi vọng.

Lê Giang

Niệm khúc tháng Tư - 2

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm