Nhật kí những cuộc tình
(Dân trí) - Tôi cứ mong chờ một cuộc tình chân thật, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nhân hậu và cũng có đôi phần cá tính. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn viển vông. Tôi lao vào cuộc tìm kiếm một nửa đích thực của đời mình, bỏ qua những lời mời mọc...
Cô thư kí xinh đẹp và lạnh lùng là đối tượng đầu tiên tôi nhắm đến. Em xinh đẹp nhưng ít cười. Những lần tôi đùa em chỉ gượng cười nhẹ, rồi nụ cười vụt tắt, sau đó em quay lưng đi thẳng. Nhiều lần, tôi yêu cầu người đẹp pha cà phê. Người đẹp pha cho tôi một tách cà phê đen nóng. Vừa đưa lên miệng, tôi vội cáu gắt:
- Anh có bảo em pha cafe đen đâu...
Người đẹp lại tới tấp đi lấy sữa. Vẫn lạnh lùng và bất cần.
- Anh không uống được nóng.
Em lầm lũi đi lấy đá bỏ vào.
Thú thực, tôi chỉ muốn trêu cho đỡ buồn chứ làm sao có thể lấy một người như thế. Đơn giản, cô ta quá lạnh lùng. Tôi cần những trái tim nhạy cảm.
Cuộc tình thứ 2:
Những cô gái đến thực tập, nét rạng rỡ và ngây thơ còn đượm trên cả mắt và môi. Tôi đặc biệt chú ý đến một em, tên Hải Yến. Em xinh đẹp và nhanh nhảu hết mức. Em luôn biết tôi cần những gì và luôn đi bên tôi trong các cuộc giao tiếp. Em biết cách tỏa sáng. Em cười rất nhiều và nói cũng nhiều. Thực tập được 1 tháng, em chính thức tỏ tình với tôi:
- Không biết anh sẽ nghĩ gì về em nhưng em vẫn muốn nói điều này: Em yêu anh.
Thú thực, tôi choáng ngợp. Tôi nhìn em cười:
- Biết gì về anh mà yêu?
Nói vậy nhưng tôi vẫn hẹn hò. Em hay dẫn tôi tới những nhà hàng sang trọng với các phong cách khác nhau. Em sành điệu và hợp thời. Tất cả những đồ đạc của em, em đều chọn lựa kĩ càng và chăm chút tỉ mỉ. Em bảo: “Đàn bà không sắc là vứt vào sọt rác”.
Em nói với tôi: “Anh thật có phúc khi được em chọn…”.
Sau 2 tháng cuộc tình của tôi cũng chấm dứt vì bao vội vã của người tình khi muốn nhanh chóng làm chuyện ấy.
Tôi dứt áo ra đi bỏ lại sau lưng lời trách móc chua chát từ em. Dù không nói ra nhưng tôi biết người đàn bà của mình không ích kỉ đến vậy.
Rồi tôi lao vào công việc mà quên đi tất cả. Cho đến một ngày, tôi đi từ thiện và gặp em. Khuôn mặt em dịu dàng, đôi mắt trong veo và làn da rám nắng. Em cười rất hiền, nói vừa đủ chúng tôi nghe thấy.
Mấy anh bạn trêu vài câu gì đó:
- Em xinh thế này mà lại vào làm ở đây không sợ buồn sao?
Em nói:
- Em là sinh viên. Đi tình nguyện lúc rảnh rỗi thôi.
Họ ùa vào trêu em, còn tôi chỉ ngồi và ngắm em. Tôi thầm ước về điều gì đó xa xôi.
Tôi lại gặp em thêm lần nữa, khi uống cafe một mình vào chiều chủ nhật. Vừa nhìn thấy em trong trang phục nhân viên trái tim tôi đã rộn ràng. Hình như em cũng ngỡ ngàng đến mức làm đổ cả cafe. Cuối buổi hôm đó, tôi mời em đi ăn. Em từ chối, em mời tôi ra quán trà đá gần kí túc em ở...
Em kể cho tôi nghe về quá khứ của em - những mảng màu u tối, nghèo nàn. Em không ở quá gần và cũng không quá xa. Em nhẹ nhàng như một cơn gió thu mà tôi muốn đắm chìm trong cảm giác dịu dàng mãi mãi.
Giang Đông