Ly hôn với chồng chỉ vì một câu nói
(Dân trí) - Tôi đã luôn cố gắng giữ gìn cuộc hôn nhân ấy, bất kể anh có nhu nhược cỡ nào, bất kể mẹ anh có đối xử tệ, thậm chí nhiều lần xúc phạm tôi ra sao. Nhưng rồi tôi quyết định buông tay khi một lần nghe anh nói: “Không lấy vợ này thì có vợ khác, nhưng mẹ chỉ có một…”.
Cùng cảnh làm dâu bạn sẽ hiểu tôi cũng có mâu thuẫn với mẹ chồng vì sự khác biệt quan điểm, khoảng cách thế hệ, khác biệt về giáo dục và cách suy nghĩ ảnh hưởng từ sự giáo dục ấy. Song có trời đất biết, tôi chưa bao giờ xúc phạm đến mẹ chồng bất kể quan điểm của bà có khác tôi.
Trái lại, bà luôn tìm cách hạ nhục tôi, bà nanh nọc và độc tài, lấy lê la khắp họ hàng làng xóm để kể xấu con dâu làm vui. Nhiều khi tôi tự hỏi, tôi đã làm gì để bà ghét tôi đến thế. Nhưng tôi không tìm được câu trả lời, ngoại trừ duy nhất một điều bà ngứa mắt vì cái kiểu “tiểu thư cảnh vẻ” của tôi, vì sự học hành của tôi và cách tôi cư xử theo kiểu “thâm như người có học”. Tôi không biết thực ra mình “thâm” thế nào, tôi không cố tình làm vậy. Tôi đã cố gắng hòa đồng với nhà chồng nhưng thay đổi hoàn toàn bản thân thì tôi không muốn.
Mẹ chồng không khi nào không tỏ thái độ khó chịu với tôi vì những điều rất tủn mủn, ví dụ như tôi muốn giữ cho các con luôn sạch sẽ gọn gàng, thơm tho thì bà lại nói tôi “cảnh vẻ”, “trẻ con phải cho nó tiếp xúc với vi trùng mới phát triển hệ miễn dịch tốt”. Cách “tiếp xúc với vi trùng” của bà là dạy cho cháu đồ ăn rơi xuống đất thì nhặt lên thổi rồi ăn tiếp vì “ăn bẩn sống lâu”, manh chiếu trải dưới đất hết người nọ đến người kia giẫm chân lên mà bà cho con tôi cởi truồng lê la trên đó, tôi không thể đồng tình được. Tôi tìm cách góp ý với bà chỉ nhận được cái nguýt dài, sau đó là chiến dịch nói xấu phổ rộng diễn ra trong rất nhiều ngày sau.
Gần đây bà nói ông cậu (em ruột bà) đang muốn tìm mua nhà cho con trai lấy vợ, còn thiếu một ít nên ngỏ ý vay bà. Bà thấy tôi dành dụm được tiền, bố mẹ đẻ lại có điều kiện nên hỏi vay tôi. Song tôi không đồng tình với cách giải quyết ấy của bà, nếu bà có tiền thì đem đi mà cho vay, không có thì trả lời là không thể giúp được chứ sao phải đứng ra vay hộ. Tôi cũng không muốn đem tiền bạc bao nhiêu năm dành dụm vất vả mới có được để gom vào chỗ sau này không biết sẽ ra sao, nên tôi từ chối. Chuyện đó khiến bà thêm ghét tôi.
Vì sống nặng đầu với mẹ chồng quá nên tôi ngỏ ý với chồng là muốn được ra riêng. Chúng tôi có chỗ tiền đã dành dụm, còn thiếu đâu xin bên nhà ngoại hỗ trợ, chắc chắn mua được căn nhà nhỏ cho hai vợ chồng và hai con. Mẹ chồng biết chuyện lăn ra giữa nhà giãy đành đạch, bà mắng chồng tôi ngu, định bỏ bố bỏ mẹ mà đi theo vợ. Tiếc rằng chồng tôi sau đó nghe theo mẹ, quyết định không ra ngoài cùng tôi nữa.
Tôi vẫn nhớ điều anh nói với tôi lần cuối hai vợ chồng bàn bạc: “Vợ không có vợ này thì lấy vợ khác, còn mẹ chỉ có một mà thôi”. Anh nói ra được như vậy thì tôi biết vị trí tôi ở đâu trong trái tim anh rồi. Thật nực cười khi bấy lâu tôi nghĩ trên cả bố mẹ tôi, anh là người quan trọng nhất. Bởi anh sẽ cùng tôi đi đến cuối cuộc đời. Chúng tôi đã có hai đứa con, tương lai rồi chúng sẽ bay xa, chỉ còn “hai ông bà già” với nhau, dựa vào nhau mà sống, mà yêu thương, chăm sóc cho nhau đến lúc nhắm mắt lìa đời. Viễn cảnh ấy hóa ra chỉ do tôi tự vẽ ra chứ anh không hề nghĩ vậy.
Thế nên tôi quyết định nộp đơn ra tòa, cứ để anh hết đời này sống hạnh phúc bên mẹ. Cũng có thể anh sẽ tìm được một người vợ khác, người sẵn sàng ở bên anh trên đoạn đường dài gấp đôi gấp ba đoạn đường anh đã ở bên mẹ, người sinh cho anh thêm những đứa con và chăm sóc chúng, người quạt nồng ấp lạnh cho anh những lúc trái nắng trở trời, người có mặt bên anh đến tận giây phút cuối của cuộc đời nhưng luôn chấp nhận một điều: Cô ấy có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, vì cô ấy chỉ là Vợ.
Ái Linh