Lấy chồng… “Thư sinh”!
Phụ nữ thường hay có ý nghĩ: "Phải chọn tấm chồng mạnh mẽ, đàn ông để còn lấy chỗ dựa dẫm". Thế nhưng chẳng phải người phụ nữ nào cũng đạt được điều mong muốn ấy. Nếu lấy phải tấm chồng như... "tiểu thư đài các" thì phải làm sao?
Chàng là "bạch diện thư sinh"
Sau một thời gian chia tay với mối tình đầu, Kim đã gặp Bình, một anh chàng sinh viên, mà Kim khoe với chúng tôi:
- Chàng đúng là "bạch mã hoàng tử" mà mình trông đợi bấy lâu nay.
Quả nhiên khi Kim mang người yêu đến giới thiệu, chúng tôi phải thừa nhận Bình là một anh chàng đẹp trai, trắng trẻo, mái tóc đen lòa xòa trước trán. Ăn mặc lúc nào cũng gọn gàng, lịch sự chứ không phải "mốt" tả tơi, rách rưới như các sinh viên "bụi" khác. Chàng lại ăn nói từ tốn, nhỏ nhẹ chứ không phải "băm bổ", hở mồm ra là văng tục...
Khi biết chàng lại là con trai một của gia đình buôn bán bất động sản nữa thì chúng tôi đều thừa nhận với Kim: “Cậu đúng là "chuột sa chĩnh gạo"!”.
Khi Kim đem Bình về nhà mình giới thiệu, rất nhanh chóng, cha mẹ, ông bà, họ hàng Kim đều thích Bình và giục giã họ thành hôn. Một lễ cưới hoành tráng được tổ chức.
Hình như kiếp trước anh ấy là... tiểu thư
Từ khi có chồng rồi sinh con, chúng tôi ít gặp Kim vì lúc nào cũng thấy cô ấy bận rộn, tất tả. Lần này Kim chủ động rủ chúng tôi đi ra quán, nhân ngày thành lập trường trung học của chúng tôi. Tôi bảo cô: “Sao về làm dâu nhà giàu mà lại gầy gò thế này? Chả bù cho ngày trước đẹp nõn nà, khiến chúng tao phải ghen tị với mày mãi đấy”.
Kim xả ra một tràng: “ Này đừng có mà học tớ nhá, "kén cá chọn canh" mãi tưởng vớ được "rùa vàng", hóa ra "cục nợ". Thà rằng cứ lấy một chàng nông dân cục mịch có khi lại "hay lam hay làm" đỡ đần cho mình, đằng này ông chồng mình cứ ẻo lả như... "tiểu thư" con nhà đài các ấy!”.
Chúng tôi cười và bảo Kim là sao cứ nói "ngoa" lên thế. Kim phân bua: “ Thế này nhá, chồng người thì sáng sáng đi chạy, chiều chiều đi tập tennis hay chơi cầu lông. Còn chồng tớ thì tập dưỡng sinh rồi sau đó ngồi xoa bóp. Đặc biệt là rất thích xoa mặt, mắt, mũi trước... bàn phấn của vợ. Vào nhà tắm thì thôi rồi, có thể "ngâm tẩm" trong bồn tắm hàng giờ. Mặc cho con khóc, vợ giục. Sau đó chàng lại õng ẹo lượn trong nhà một cách "điệu đà", tớ mà sai được anh ấy giúp việc gì thì tớ cứ gọi là khản cả tiếng. Lúc đang bận, nhờ chồng chạy ra chợ mua cho ít rau thì cứ phải chọn áo nọ quần kia, ra đến cửa còn quay lại... soi gương thêm lần nữa. Ngoài giờ đi làm, về nhà chỉ lo ngắm vuốt chăm chút cho bản thân, đọc báo, xem tivi, chơi game, đố mà nhờ nổi việc trông con. Mình bận thế lại còn ngồi vào mâm là có rau thì đòi thịt, có cá đòi đậu, có cháo thì đòi mì... Nói tóm lại không bao giờ anh ấy khiến mình cảm thấy thoải mái, vui vẻ, chứ đừng nói đến việc "cám ơn vợ" lấy một tiếng cho... mát ruột.
Chúng tôi xót xa cho bạn và hỏi: “Thế cha mẹ anh ấy nói gì?”. “Ông bà trả lời vì lúc trước mong có con trai "nối dõi tông đường" nên khi đẻ được anh Bình thì nâng niu chăm chút kỹ quá nên anh ấy mới thế. Và bảo mình là bây giờ có vợ con, anh ấy đã khá hơn trước nhiều rồi. Dặn mình hãy kiên nhẫn thêm để rèn luyện cho anh ấy. Thế có chán không cơ chứ, cứ tưởng lấy chồng để làm chỗ dựa, để trông cậy, vậy mà bây giờ lại phải gánh trách nhiệm rèn luyện "tiểu thư" thành đàn ông nữa! “.
Yêu chồng thì phải "dạy chồng"
Mong muốn là một chuyện, nhưng thực tế lại thường không được như mình mong ước. Chúng tôi đành phải khuyên Kim ráng mà rèn luyện, dạy dỗ Bình việc nhà, chăm sóc con cái... Thôi thì tính anh ấy ẻo lả, chăm chuốt như vậy nhưng vẫn còn chịu khó nghe lời vợ cũng là điều có thể hy vọng: Cải tạo được!
Theo Linh San
Thế giới phụ nữ