Khi vợ quá hoàn hảo

Yên Châu

(Dân trí) - Chị họ con bác cả nhà tôi luôn là hình mẫu bố mẹ, ông bà hay mang ra dạy con cháu. Chị là kiểu phụ nữ toàn diện, có học thức, có nhan sắc lại giỏi giang, tháo vát, và rất hiếu thảo.

Mới ngoài ba mươi, chị đã kịp hoàn thành luận án thạc sỹ, sinh hai con đủ nếp đủ tẻ và sở hữu vài bất động sản.

Con chị học giỏi và nghe lời mẹ răm rắp. Chồng chị hiền lành, làm một công việc ổn định và có vẻ rất nể vợ.

Chồng con nể sợ chị cũng phải, chị ở cơ quan là lãnh đạo, về nhà là "nữ tướng", một tay chị quán xuyến mọi việc từ con cái đến việc nhà, việc đối nội, đối ngoại.

Khi vợ quá hoàn hảo - 1

Ảnh minh họa: Getty Images

Tôi hiếm khi gặp ai ép chồng mình nhậu như chị. Thông thường các bà vợ chỉ can ngăn hoặc cằn nhằn khi chồng nhậu. Còn chị thì tỏ ra không hài lòng vì tửu lượng của chồng kém. Trong những buổi liên hoan đại gia đình, mọi người chúc tụng, mời anh ấy uống nhiều bia rượu nhưng anh không uống được mấy, chỉ vài ba ly là đỏ mặt tía tai xin thôi.

Chị tôi hùa theo các chú, các bác nài anh uống thêm. Anh từ chối thì chị nhận uống thay, tửu lượng của chị rất khá, một mình chị là nữ ngồi tiếp rượu và bàn chuyện chính trị, xã hội với các chú bác.

Tôi có dịp đi thi chứng chỉ ngoại ngữ nên từ quê lên xin chị tá túc 2 ngày. Trong mấy ngày ấy tôi cảm nhận rõ hơn nếp sống nhà chị, và trải nghiệm rõ hơn nỗi "sợ" chị dù chị rất phóng khoáng. Chị bảo tôi lên để thi nên không cần đụng tay làm gì cả, chỉ cần ăn no ngủ kỹ mà đi thi.

Chị nấu ăn rất cầu kỳ và không muốn cho ai léng phéng đến khu bếp của chị khi chị đang nấu ăn. Trong lúc đó, các con và chồng chị có thể xem phim, chơi game nhưng không được bật tiếng vì chị rất ghét tiếng ồn.

Nhìn các cháu xem phim trong im lặng mà thấy thương. Đứa bé lỡ miệng cười khúc khích đã bị chị quay ra lườm. Còn đứa lớn canh lúc mẹ không để ý tăng tiếng lên một chút, chị vẫn nghe lọt âm thanh be bé, liền mắng: "Con có biết mẹ đi làm cả ngày đã mệt về còn nghe con mở TV rất đau đầu". Chồng chị thì đi lại trong nhà như cái bóng vì anh lướt rất nhanh và không để lại bất cứ âm thanh nào.

Đến giờ ăn mọi người mới được nói cười bình thường. Nhưng lúc này các con chị lại chịu cảnh nghe mẹ quát tháo vì ăn chậm. Bữa cơm kết thúc không mấy vui vẻ.

Tôi giành rửa bát nhưng chị không cho, bắt tôi nghỉ ngơi để chiều đi thi. Chồng chị chủ động nhận phần rửa bát. Nhưng khi anh rửa xong, chị lại lôi hết ra rửa lại vì cho rằng còn bẩn. Tôi thấy may mắn là mình đã không rửa nếu không thì chắc xấu hổ lắm nếu chứng kiến chị mang ra rửa lại.

Thảo nào có lần tôi nghe chị tâm sự với mẹ tôi rằng: “Nhiều khi cháu cũng chán chồng lắm, chồng người ta lo hết mọi thứ cho vợ con, còn nhà cháu việc gì cũng đến tay cháu từ kiếm tiền đến dạy con, kể cả rửa bát anh ấy cũng làm không xong”.

Thiết nghĩ làm phụ nữ hoàn hảo cũng chẳng thoải mái, dễ dàng gì. Khoản nào chị ấy cũng giỏi hơn người, việc nào chị ấy cũng muốn cho hoàn hảo, đến nhậu cũng ăn đứt chồng, thế thì khó có chỗ nào chồng chị chen chân vào được. Muốn cuộc sống dễ thở hơn chút, có lẽ chỉ có cách giảm bớt sự kỹ tính, cầu toàn.