Kẻ thứ ba dại khờ

(Dân trí) - Đã nửa năm nay, cô tình nguyện làm người thứ ba xen vào giữa cuộc sống của anh chị. Ngay từ những ngày đầu gặp gỡ, cô đã cảm mến anh, đối tác của cô, người đàn ông có đôi mắt dịu hiền và giọng nói trầm ấm.

Cô cảm thấy dường như anh cũng thích cô nhưng anh luôn cố gắng tỏ ra vô tư nhất. Vài lần cô bắt gặp ánh mắt anh len lén nhìn cô nhưng khi cô nhìn lại thì anh lại quay đi mất. Cô quyết định hẹn riêng anh đi cà phê. Cô đã bộc bạch hết tâm tư của mình. Anh bối rối. Rồi anh kể cho cô về chị - vợ của anh.

Kẻ thứ ba dại khờ


Anh gặp chị cách đây 2 năm trong một lần đang ngồi ăn phở vỉa hè. Đang ăn thì anh nghe thấy tiếng chửi bới từ nhà bên vọng sang: "Hạng như cô chỉ có ăn hại và vô dụng, thế mà cũng mơ mộng lấy chồng. Có chó nó lấy cô". Anh bỏ vội bát phở và chạy sang thì thấy một cô gái nhỏ - chính là chị đang ngồi xe lăn thút thít khóc. Thì ra, chị lỡ tay đánh rơi chiếc bình hoa trong khi cố với hộp kim chỉ thêu tranh ngay cạnh và bị bà cô - là người nuôi cô từ bé chì chiết. Anh bảo bà cô: "Chó cũng được. Tôi sẽ lấy cô ấy". Cả chị và bà cô ngỡ ngàng. Sau vài lần đến thăm và thuyết phục, chị cũng chịu cưới anh.

Anh thương chị. Tuổi thơ mất mẹ cha, lại bị bại liệt từ nhỏ, ở với bà cô ác khẩu đã khiến chị co mình như con ốc. Phải mất rất nhiều thời gian anh mới khiến chị tin yêu anh và sống lạc quan yêu đời hơn.

Anh bảo, anh cũng cảm mến cô nhưng không thể làm gì có lỗi với chị được. Cô bảo: "Vậy hãy cứ để em yêu anh, em sẽ không làm tổn thương đến chị".

Đem chuyện tâm sự với mấy cô bạn thân, ai cũng than cô khờ khạo, đi tin một người có vợ. Nhưng cô bỏ ngoài tai. Cô tin anh.

3 tháng sau cái ngày cô tỏ tình với anh, qua một người quen, cô biết vợ anh đang bị ung thư máu giai đoạn cuối. Anh đang xin nghỉ một thời gian để chăm sóc chị.
Cô lấy hết can đảm vào viện thăm chị. Cô giới thiệu mình là người bên công ty đối tác của anh. Chị nằm đó, gầy gò và mệt nhọc nhưng vẫn luôn mỉm cười. Anh nắm tay chị suốt thời gian cô vào thăm.

Tiễn cô về, anh bối rối: "Cảm ơn em". Từ hôm ấy, cứ sắp tới giờ cơm, cô lại mang cơm tới viện và nhắn anh ra lấy. Anh có vẻ bất ngờ lắm. Cô bảo anh: "Đừng nói với chị, cứ để chị nghĩ là cơm anh mua. Em chỉ có thể làm được điều này và xin anh đừng chối".

Cô biết, anh cũng yêu cô nhưng anh không thể bỏ chị. Ngay cả cô, cô cũng không cho phép mình gây áp lực cho anh.

Rồi chị đi. Lo xong hậu sự cho chị, anh đến gặp cô. Anh rút một bức thư đưa cho cô. "Cô ấy biết chuyện anh và em".

Cô mở bức thư: "Gửi em. Khi em đọc được bức thư này, chị đã sang thế giới bên kia. Lần đầu gặp em, nhìn ánh mắt em và anh ấy, chị đã hiểu mọi chuyện. Anh thương chị và yêu em. Chúng ta đều là những người phụ nữ yêu anh. Chị mong em sẽ vẫn luôn yêu anh như thế. Hãy chăm sóc cho anh. Hãy mang đến cho anh ấy những nụ cười vì anh ấy xứng đáng như thế. Cảm ơn em vì những bữa ăn đầy tình yêu. Em, và anh ấy, hãy sống thật hạnh phúc nhé. Cản ơn em"...

Những dòng chữ khiến cô bật khóc.
LM