Câu chuyện đêm Giáng sinh:

Giáng Sinh của Em bé gái nhỏ

(Dân trí) - Đó là đêm Giáng sinh, và Em bé gái nhỏ vừa mới treo chiếc tất của mình lên bên cạnh lò sưởi, ngay chỗ ông già Noel có thể nhìn thấy được khi ông vừa trượt xuống từ ống khói.

Cô biết thế nào ông cũng tới, bởi đêm nay là đêm Giáng sinh, bởi ông già Noel luôn tới để tặng cho cô một món quà nào đó vào tất cả những mùa Giáng sinh trước, và vì bởi một lẽ nữa, cô đã nhìn thấy hình của ông ở khắp nơi trong thị trấn lúc chiều nay, khi cô có việc ra ngoài với mẹ.

Giáng Sinh của Em bé gái nhỏ - 1


Dẫu vậy, trong lòng cô vẫn chưa được mãn nguyện lắm. Trong thẳm sâu trái tim cô bé, vẫn có một chút gì đó bất an. Bạn biết đấy, khi bạn chưa nhìn thấy, thực sự tận mắt nhìn thấy một người nào đó, thật khó để có cảm giác rằng bạn hoàn toàn tin tưởng người ấy, cho dù họ luôn để lại cho bạn những món quà thật xinh đẹp mỗi lần ghé thăm.

“Ôi, ông ấy sẽ đến”, Em bé gái nhỏ tự nói. “Mình chỉ biết ông sẽ ở đây trước khi trời sáng, nhưng mình ước...”

“Ước gì nào?”, một giọng nói vang lên rất gần Em bé gái nhỏ, gần đến nỗi cô suýt giật nảy mình khi nghe thấy.

“Tôi ước tôi có thể tận mắt nhìn thấy ông già Noel. Tôi muốn đến xem nhà và xưởng đồ chơi của ông lắm, cưỡi cỗ xe tuần lộc nữa này, và làm quen với bà già Noel. Được thế thì rất vui, và như thế, tôi sẽ tin chắc hơn...”.

“Thế sao còn chưa đi?”, giọng nói bé nhỏ lại vang lên. “Dễ thôi, cứ đi thử đôi giày này này, giữ lấy tia sáng này nữa, bạn sẽ tìm được đường đến đó”.

Em bé gái nhỏ nhìn xuống đáy lò sưởi, ở đó có hai chiếc giày bé xíu trông rất tinh xảo đặt cạnh nhau. Gần đó có một tia sáng nữa, cứ như chúng được tạo ra từ những mẩu than đang cháy trong lò sưởi vậy. Đôi giày quá xinh đẹp tới nỗi Em bé gái nhỏ không thể chờ đợi, bỏ ngay đôi dép cô đang đi để xỏ chân vào giày. Nhìn thì bé xíu vậy, nhưng kỳ lạ thay, đôi giày vừa khít ngay khi cô xỏ chân vào. Cầm lấy tia sáng, cùng với một làn gió thổi, cô đã bay lên khỏi ống khói, ra ngoài không trung, nơi những bông tuyết và các chòm sao đang bận rộn trang hoàng cho thế giới đẹp hơn vào mùa lễ Giáng Sinh.

Em bé gái nhỏ cứ thế bay lên cao, cao mãi, cho đến khi chỉ còn là đốm sáng nhỏ xíu trên bầu trời. Đây là điều thú vị nhất. Cô bé dường như biết rõ đường đi, chẳng phải dừng lại hỏi thăm chút nào. Bạn biết đấy, đó là một con đường thẳng, và khi chẳng cần phải nhọc công nghĩ xem nên quẹo trái hay quẹo phải, thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều.

Rất nhanh sau đó, em bé gái nhỏ nhận ra quanh mình ngập tràn ánh sáng, rất sáng. Gần như cùng lúc, trái tim cô rộn lên những niềm vui. Cô bé không biết những linh hồn Giáng Sinh và những thiên thần Giáng Sinh bé nhỏ đã ở khắp nơi xung quanh cô, ở trong cả con người cô nữa. Cô bé không biết vì không nhìn thấy họ, chỉ thấy được quầng ánh sáng, rất sáng.

Em bé gái nhỏ cảm giác như muốn hát, muốn cười, trong lòng thật hân hoan. Cô nhớ đến cậu bé bị ốm ở nhà bên, cô tự nói sáng ra sẽ mang về cho cậu bé những quyển truyện tranh đẹp nhất, như thế cậu ấy sẽ rất vui. Dần dần, khi quầng sáng quanh cô trở nên lớn hơn rất nhiều, cô bé nhìn thấy một con đường ngay trước mặt, thẳng và hẹp, dẫn lên đồi, tới một ngôi nhà lớn có rất nhiều cửa sổ. Khi đến gần hơn, cô thấy nến ở khắp các cửa sổ, nến đỏ, nến xanh và nến vàng, ngọn nào cũng cháy sáng. Cô bé biết ngay đây là những ngọn nến đã chỉ đường cho cô trên suốt hành trình, có gì đó như mách bảo, đây chính là nhà của ông già Noel, và có thể, cô sắp được nhìn thấy ông rồi.

Ngay khi cô bé đến gần bậc cửa, còn chưa kịp nhấn chuông, cánh cửa đã bật mở, rộng hết mức. Trước mặt cô không phải ông già Noel mà là một người lùn với đôi chân mảnh khảnh bé xíu, cái bụng béo tròn cứ chốc chốc lại rung lên khi cậu ấy cười. Bạn sẽ biết ngay rằng cậu ấy là người đàn ông bé nhỏ vui tính. Bạn cũng có thể đoán ngay được sở dĩ bụng cậu ấy béo tròn như vậy là vì cậu ấy rất hay cười, cười mỉm, cười vang, có lúc lại cười khùng khục.

Ngay lúc đó, cậu ấy ngả cái mũ đỏ của mình xuống, nở nụ cười lịch thiệp nhất cúi chào: “Chúc mừng Giáng Sinh! Chúc mừng Giáng Sinh! Vào đi, vào đi nào!”.

Em bé gái nhỏ nắm tay Người đàn ông vui tính đi vào. Khi đã vào tận trong nhà, cô thấy những đám lửa đỏ nhất, vui nhất đang nhảy múa. Còn có cả những anh, chị em của Người đàn ông nhỏ bé nữa, họ giới thiệu tên mình là “Giáng sinh Vui vẻ”, “Chúc mừng”, và còn nhiều âm thanh vui nhộn khác nữa. Họ đông tới nỗi Em bé gái nhỏ biết rõ mình chẳng bao giờ đếm được hết, cho dù có cố gắng cách nào.

Quanh cô có rất nhiều những hộp đồ chơi. Cô bé hiểu rằng chúng đã sẵn sàng chờ ông già Noel tới mang đi trên cỗ xe tuần lộc để phân phát cho các bạn nhỏ.

Đám người tí hon bỗng chốc trở nên bận rộn. Họ phải mang tất cả chỗ quà ra bậc cửa, nơi Em bé gái nhỏ có thể nghe tiếng chuông leng keng và những tiếng gõ từ guốc chân tuần lộc.

Cô cũng nhặt lên vài túi đồ rồi chạy theo những người tí hon. Cô muốn giúp họ một tay. Bạn biết đấy, Giáng sinh sẽ chẳng vui nổi trừ phi bạn có thể giúp đỡ được ai đó.

Và, ngay trước sân là cỗ xe lớn nhất mà Em bé gái nhỏ từng nhìn thấy. Những con tuần lộc đang giậm chân, nhảy dựng lên, làm rung cả những chiếc chuông trên bộ yên cương của chúng. Bởi vì chúng quá háo hức được quay trở lại trái đất một lần nữa đây mà.

Em bé gái nhỏ không thể chờ đợi không già Noel được nữa. Và ngay khi cô đang tự hỏi ông đang ở đâu, thì cánh cửa lại bật mở. Nguyên một cây thông Noel xuất hiện. Lúc đầu trông nó có vẻ như biết đi, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra có hàng ngàn con yêu tinh Giáng Sinh đang “tha” cái cây trên lưng chúng. Và đi đằng sau chúng là một người đang cười nói rất to, giọng vui vẻ như thể ông ấy là bạn thân của toàn thế giới.

Cô bé ngay lập tức biết rằng ông già Noel đang đến. Trái tim cô đập thình thịch trong giây lát, tự hỏi không biết ông có nhận ra mình không. Cô bé không phải băn khoăn lâu, vì ông già Noel đã nhìn ra cô ngay và ông cất tiếng hỏi:

“Lạy chúa tôi, ai thế này? Cháu từ đâu đến?”

Cô bé con cứ nghĩ chắc mình sẽ sợ lắm nếu phải trả lời ông. Nhưng lúc này, cô chẳng sợ sệt chút nào. Bạn thấy đấy, ông già Noel có những nếp nhăn nhỏ xíu thật gần gũi nơi khóe mắt. Cô bé cảm thấy rất vui và trả lời ông: “Cháu tên là Em bé gái nhỏ. Cháu rất muốn nhìn thấy ông nên cháu đến đây”.

“Ho, ho, ho, ho!”, ông già Noel cất tiếng cười quen thuộc. “Và giờ cháu đã ở đây rồi. Cháu muốn nhìn thấy ông già Noel nên tới đây. Thật dễ thương. Nhưng tệ quá, ông đang rất vội. Ông rất muốn đưa cháu đi tham quan quanh đây và mang lại cho cháu khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng cháu thấy đấy, 12 giờ kém 15 rồi, và ông phải đi ngay, nếu không không sẽ chẳng thể tới được cái ống khói đầu tiên vào lúc nửa đêm. Ông định gọi bà già Noel nhờ bà mang cho cháu bữa tối. Nhưng bà cũng đang bận may cho xong chỗ quần áo búp bê phải hoàn thành trước buổi sáng, có lẽ chúng ta không nên quấy rầy bà. Cháu có muốn gì không Cô bé gái nhỏ?”.

Ông già Noel tốt bụng đặt bàn tay ấm áp lên những lọn tóc quăn của cô bé, cô cảm nhận được sự ấm áp đang chảy xuống tim mình. Bạn thấy đấy, cho dù ông già Noel đang rất vội, ông cũng không bận đến nỗi không thể dừng lại để đem lại niềm vui cho người khác trong một phút, bất kể người đó chỉ là cô gái con bé nhỏ mà thôi.

Cô bé mỉm cười với ông già Noel và nói: “Ông ơi, cháu ước gì có thể cùng ông xuống trái đất trên cỗ xe tuần lộc huy hoàng này. Cháu thích lắm, ông cho cháu đi cùng ông nhé? Cháu rất nhỏ nên không mất nhiều chỗ đâu, và cháu sẽ ngồi yên, không làm phiền ai cả!”.

Ông già Noel cười vang rồi nói: “Cô bé muốn đi cùng chúng ta. Được không các yêu tinh bé nhỏ? Chúng ta đưa cô bé đi cùng được không các thiên thần bé nhỏ? Chúng ta đưa cô bé đi cùng được không hả tuần lộc?”.

“Ồ được chứ, hãy cho cô bé đi cùng. Cô ấy là một cô bé ngoan. Cứ để cho cô cầm lái!” - tất cả đồng thanh nói.

Và trước khi có thể nghĩ thêm điều gì, cô bé đã thấy mình được đưa lên xe, ngồi bên cạnh ông già Noel. Ngay sau đó họ đi vào không trung, lên trên những đám mây, qua dải ngân hà, ngay dưới chòm sao Đại hùng tinh, hướng về trái đất. Cô bé đã có thể nhìn thấy những ánh đèn nhấp nháy ở dưới trái đất rồi. Bỗng cô thấy cỗ xe như kéo lê trên một vật gì đó, cô biết họ đã đậu lên mái nhà của ai đó. Ông già Noel sắp trượt xuống ống khói, chỉ 1 phút nữa thôi.

Cô bé cũng muốn đi cùng ông biết mấy! Rồi cô nghe một âm thanh vang lên: “Nắm chặt lấy tay ông già Noel! Nắm chặt lấy tay ông già Noel!”. Thế là cô bé nắm chặt lấy tay ông già Noel, cùng trượt xuống ống khói. Chẳng mấy chốc, hai ông cháu đã rơi xuống, lăn một vòng, rồi ở giữa căn phòng nơi có những chiếc tất rỗng treo sẵn bên lò sưởi chờ ông già Noel lấp đầy bằng những món quà.

Cùng lúc đó, ông già Noel nhận ra sự có mặt của Em bé gái nhỏ. Trong phút chốc ông gần như quên mất cô, đến giờ ông rất ngạc nhiên: “Lạy chúa tôi! Cháu từ đâu ra thế, Em bé gái nhỏ? Làm sao cả hai chúng ta cùng chui lên qua chiếc ống khói ấy được bây giờ? Trượt xuống thì dễ, chứ trèo lên là cả một vấn đề đấy”.

Trông ông già Noel có vẻ lo lắng thực sự, còn cô bé thì cũng bắt đầu thấm mệt bởi cô đã có một buổi tối quá phấn chấn. Cô bảo: “Ông đừng bận tâm đến cháu. Cháu đã rất vui, bây giờ cháu sẽ ở lại đây. Cháu tin mình sẽ chợp mắt được trên tấm thảm sàn này. Cháu sẽ ngủ được ngay thôi vì nó cũng ấm như tấm thảm sàn nhà cháu. Và, ồ, đây là nhà cháu, phòng của cháu kìa, có gấu Teddy đang nằm trên ghế, đêm nào cháu cũng đặt cậu ấy ở đấy. Và Mèo Bunny thì đang cuộn tròn bên tấm nệm trong góc nhà...”.

Em bé gái nhỏ cảm ơn ông già Noel về buổi tối tuyệt vời rồi chào tạm biệt ông. Chẳng biết ông đi nhanh quá hay cô bé chìm vào giấc ngủ quá mau mà cô chẳng biết điều gì xảy ra sau đó nữa.

Bố đang ôm cô trong tay và nói: “Con gái bé nhỏ của bố đang làm gì ở đây thế? Con phải về giường thôi, đêm nay là đêm Giáng Sinh rồi. ông già Noel sẽ không đến nếu quanh đây vẫn có bóng người đâu”.

Song cô bé gái nhỏ còn biết rõ hơn bố, bởi trong lò sưởi vẫn còn viên Than đen bé nhỏ, chính nó cho cô đôi giày và tia sáng để đến chỗ ông già Noel. Hơn thế nữa, cô đang ở trên tấm thảm trải sàn trước lò sưởi, nơi cô chào tạm biệt ông già Noel. Đó là bằng chứng thuyết phục nhất!

Rắc rối nằm ở chỗ, bố không phải là Em bé gái nhỏ nên không thể kể gì về chuyện này. Song chúng ta đều biết, Em bé gái nhỏ chẳng hề nằm mơ, phải không các bé yêu?

Huyền Anh
 

 
Bé ơi!
 
Từ tuần này, bé hãy đón đọc những câu chuyện dễ thương về ông già Noel và Giáng Sinh trên Góc "Mẹ Yêu Con" nhé! Đây chính là món quà sân chơi "Búp non đáng yêu" gửi tới bé trong mùa lễ ấm áp, an lành. Ba mẹ cũng có thể thông qua góc nhỏ yêu thương này gửi đến con và mọi em bé trên khắp cả nước những câu chuyện Giáng Sinh phù hợp với lứa tuổi thần tiên. Hãy để ông già Noel sống mãi cùng trí tưởng tượng phong phú của các bé.

Bài vở đóng góp xin gửi về hòm thư tygt@dantri.com.vn. Subject ghi rõ "Câu chuyện đêm giáng Sinh". Bài được chọn đăng sẽ có nhuận bút. Bạn ở xa vui lòng gửi kèm thông tin tài khoản ngân hàng (tên chủ tài khoản, số tài khoản, tên chi nhánh ngân hàng) cùng bài viết để việc chuyển nhuận bút được thuận tiện, dễ dàng hơn.


Hãy chung tay cùng "Búp non đáng yêu" mang đến cho các con một mùa Giáng sinh thật vui bố mẹ nhé!