Giận bố đánh con
(Dân trí) - Cô ấy bảo: “Từ nay, lỗi của anh, con sẽ phải chịu. Anh cứ về muộn đi, có con nó hưởng hết cho. Ở nhà em đánh con, anh thích tính sao thì tính.”
Vợ tôi bình thường là một người phụ nữ hiền lành và đảm đang. Cô ấy chăm sóc rất tốt cho bố con tôi.
Sáng tôi thức giấc luôn có sẵn đồ ăn, café để uống và chỉ việc mặc quần áo đến cơ quan, bắt đầu ngày làm việc mới. Còn những việc bên lề như chuẩn bị bữa sáng, gọi con dậy, vệ sinh cá nhân, cho con ăn và đưa con đi học, vợ tôi lo hết. Cô ấy làm rất tốt phần việc của mình và hầu như chẳng bao giờ phải cầu đến việc viện trợ từ tôi.
Mặc dù chỉ cần cô ấy mở lời, tôi sẽ giúp đỡ. Nhưng vợ tôi lại luôn tự mình làm hết, không muốn để chồng động tay động chân vào việc gì. Việc ở công ty cô ấy cũng bằng việc ở cơ quan của tôi, nhưng khi tan làm, cô ấy còn thêm việc đón con, chợ búa, cơm nước và giặt giũ nữa.
Ôm đồm nhiều việc từ ban đầu, nên cô ấy dường như mặc định việc nhà là của mình. Và không bảo tôi làm gì cả. Tính tôi thật thà, nên cũng chỉ chăm chăm làm việc ở cơ quan mà thôi. Tôi thường cố làm cho xong việc sếp giao rồi mới về nhà, nên thỉnh thoảng cũng có hôm về muộn. Và chuyện bắt đầu từ đây.
Hôm nào tôi về muộn là cô ấy cũng gào lên trong điện thoại, rằng: “Anh về ngay đi!”. Nhưng tôi cũng cố thêm dăm mười phút cho nốt việc còn dang dở mới về được. Và khi tôi vừa bước vào nhà, cô ấy đóng sầm cửa lại, vẻ mặt giận giữ nhìn tôi. Cô ấy đay nghiến tôi rằng việc chẳng có gì mà lúc nào cũng thích ra vẻ, không biết thương vợ một chút nào. Con cái, nhà cửa thì chẳng bao giờ biết quan tâm, chăm sóc. Lúc nào cũng thờ ơ bên ngoài như là tất cả mọi việc đều phần vợ.
Ôi tôi làm sao biết phải làm gì chứ, cũng không hiểu nên thương vợ thế nào. Việc ở cơ quan thì bận ngập đầu, không làm thì sếp mắng. Tôi giãi bày vậy thì cô ấy lại gào lên: “Việc bận thì anh mang về nhà, tranh thủ tối làm. Còn việc nhà, anh không thể tự biết, tự làm được à?”. Thú thật là tôi không có ý thức tự giác, luôn chờ cô ấy bảo gì làm nấy thôi. Chứ tôi làm sao biết là mình cần làm gì.
Chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế vài ba lần, tôi cũng không thể thay đổi được, vì thật sự việc cơ quan rất bận. Ban đầu vợ chồng giận nhau rồi thôi, nhưng gần đây, cô ấy còn giận lây sang con. Có hôm, vợ tôi dùng hết sức mình, đánh tét vào mông đứa con gái ba tuổi đang mè nheo không chịu ăn cơm. Rồi quát tháo vang nhà: “Có ăn không hả? Không ăn thì nhịn! Không thì sang bố, bố nuôi từ a đến z nhé! Không phải lèo nhèo với mẹ nữa!” Cô ấy mắng con nhưng vừa mắng vừa nhìn sang phía bên tôi đầy vẻ thách thức.
Tôi ngăn cô ấy không được đánh con nữa. Thì cô ấy càng được đà, lại lôi đứa con bé bỏng xình xịch vào trong phòng, tét đít thêm mấy cái, vừa mắng vừa đánh con, như cố tình để tôi thấy. Cô ấy bảo: “Từ nay, lỗi của anh, con sẽ phải chịu. Anh cứ về muộn đi, có con nó hưởng hết cho. Ở nhà em đánh con, anh thích tính sao thì tính.” Nói rồi cô ấy xô đứa con đang gào khóc vì sợ hãi ra khỏi mình, dù nó cứ cố bám lấy mẹ.
Lòng tôi quặn thắt, thương con, nhưng tôi không biết làm thế nào cả. Tôi chạy lại bế con ra, thì cô ấy lại giành lấy con, và cứ điên lên thì lại đánh con. Tôi cố đưa con ra thật xa khỏi mẹ, thì nó cũng cứ khóc đòi mẹ. Chắc do con tôi suốt ngày được mẹ chăm, nên rất hờ hững với bố. Có chăng đây là ý đồ của vợ tôi?
Tôi không biết phải làm thế nào với vợ mình nữa? Chẳng nhẽ cứ khi nào tôi gây ra tội, thì con tôi lại phải gánh hết? Vợ tôi có còn là một người mẹ hay không, sao lại có thể đưa con mình ra để hành hạ như thế được cơ chứ?
Tùng
Bạn có đồng tình với cách "giáo dục" chồng, con như thế này của một số bà mẹ bỉm sữa? Hãy chia sẻ với chúng tôi quan điểm của bạn bằng cách để lại bình luận trong phần "Gửi bình luận" bên dưới. Bình luận hay sẽ được chọn đăng thành bài trên chuyên mục Tình yêu - Giới tính và nhận nhuận bút từ Tòa soạn. Trân trọng!
"Chỉ có người điên mới đánh con vì giận chồng"
Vợ "sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa gió mùa"