Đừng đổ hết tội lên đầu đàn ông
(Dân trí) - Thi thoảng đọc báo, thấy nhiều chị em đăng đàn ca thán chồng mình khiến tôi cứ hoang mang tự hỏi: Đàn ông, có thật các anh tệ vậy không? Các anh đã làm gì mà trở thành thê thảm trong mắt vợ mình như thế? Còn các chị, kể lể ra có hạnh phúc hơn không mà không ngần ngại “vạch áo cho người xem lưng”?
Ông bà ta có câu “xấu chàng thì hổ ai?”, huống hồ gì người đàn ông mà các chị đang hết lời than thở kêu ca kia lại chính là người mà các chị đã yêu sống yêu chết, nhọc công lựa chọn giữa bao người. Rốt cuộc ngày xưa các chị yêu chồng mình vì cái gì mà nay lại bảo rằng chồng mình thay đổi.
Các chị thất vọng về chồng, lỗi đầu tiên là ở các chị. Tôi thừa nhận đàn ông đúng là khi yêu có thiếu một chút thật thà. Họ hứa hẹn đủ điều, kiểu như “em là nữ hoàng của lòng anh”, “anh yêu em hơn cả chính mình”, “em chỉ cần yêu anh là đủ, còn cả thế giới cứ để anh lo”. Họ nói thật hay nói để tán tỉnh lấy lòng, các chị thừa thông minh để hiểu. Nhưng các chị vẫn sung sướng, hạnh phúc, biết là nói xạo đấy mà vẫn vui, phải không? Đàn ông nói gì cũng chỉ mong người yêu mình vui, chứ họ cũng thừa biết các chị không tin đâu.
Đến khi cưới nhau về, các chị luôn muốn tỏ ra mình là một người con dâu hiếu thảo, một người vợ hiền thục đảm đang. Các chị tự hào khi thấy người ta khen mình là dâu hiền vợ đảm, rồi cứ cố duy trì cái danh hiệu ấy cho đến khi mệt mỏi quá lại trách chồng vô tâm, lười biếng. Tôi nói thật chẳng có ông chồng nào được vợ cung phụng mà muốn chối từ. Vợ nấu không ngon cũng cố ăn bằng hết. Quần áo vợ mua không dám chê vì sợ mếch lòng. Đôi khi muốn phụ vợ việc nhà, khổ nỗi không quen nên tay chân lóng ngóng, vụng về. Các chị chỉ chờ có thế là “đuổi thẳng cổ” ra khỏi bếp vì vướng chân, vì mất công làm lại. Lâu dần các ông cũng ngại, thôi để vợ tự làm cho lành.
Các chị tự ôm hết việc vào người, việc gì cũng muốn chu toàn cả, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, cuối cùng lại khóc lóc “cả đời hi sinh vì chồng vì con mà không được sẻ chia thấu hiểu”. Các ông chồng có bao giờ phải làm đâu mà hiểu mà sẻ chia. Nói thật, đến các chị còn “ hi sinh quên cả bản thân mình” thì còn mong ai sống thay cho mình được nữa.
Các chị còn một cái sai nữa là “kể tội” chồng với mẹ chồng, kiểu trách ngầm “con trai mẹ chẳng tốt đẹp gì đâu, làm vợ con trai mẹ con khổ sở thiệt thòi lắm”. Cuối cùng nói ra không những không giải tỏa được mà càng thêm uất ức vì thấy mẹ chồng bênh chồng, cho rằng cả nhà chồng về một phe ức hiếp bắt nạt con dâu. Các chị tưởng mẹ chồng sẽ bênh vực mình ư? sẽ vào hùa với các chị mà chê bai con trai mình ư? Hiếm lắm. Dù mẹ cũng làm vợ làm mẹ đấy, cũng bao phen ngậm đắng nuốt cay đấy, nhưng ai động đến con các bà là không ổn rồi. Chẳng có bà mẹ nào không thương con, cũng chẳng có bà mẹ nào thấy con dâu nói xấu con trai mình mà không bênh vực, dù đôi khi biết rõ mười mươi là con mình sai sót. Rốt cuộc, “mèo lại hoàn mèo”, lỗi lại đổ hết lên đầu các chị cả. Rồi những bài học về “công, dung, ngôn, hạnh” các mẹ lại ra rả cho các chị nghe, khiến các chị cảm thấy ghét cay ghét đắng cái bổn phận, thiên chức mà mình đang mang.
Các chị tưởng mình yêu nhầm, chọn sai, rồi tự trách mình hẩm hiu vô phúc. Thực ra thì hầu hết đàn ông đều như vậy cả. Rất ít ông bố bà mẹ dạy con trai mình phải tháo vát những việc không tên trong nhà. Nếu ngay từ thời kì sống chung các chị đừng quá ôm đồm, việc gì cũng ngọt nhạt cậy nhờ thì chắc chồng sẽ vui vẻ mà “học việc”, mà sẻ chia. Làm nhiều thì quen, thì không còn ngại việc. Chứ các chị cứ đợi đến khi mình ốm liệt giường ra mới nhờ chồng đi chợ nấu cơm. Cứ đợi đến khi mình sức tàn lực kiệt đi mới nhờ vả chồng, thì làm sao mà chồng các chị thạo việc, hào hứng ngay cho được.
Quả thực, đọc tâm sự của các chị, tôi tự hỏi sao “chồng người ta” khổ thế, được vợ cung phụng yêu chiều chán rồi lại bị quay ra trách móc. Tôi đây, ngay từ đầu đã được vợ đào tạo bài bản trong chia sẻ việc nhà nên giờ vợ có đi xa cả tháng trời, mình tôi ở nhà với hai đứa con cũng chỉ là “chuyện nhỏ”. Nhưng không phải vì thế mà tôi không đồng cảm với với các đức ông chồng đang bị đưa lên mặt báo cho các chị em thi nhau “mổ xẻ” kia. Đừng có cho rằng phụ nữ vốn nhu mì như mèo con, sau khi lấy chồng bị chồng biến thành sư tử. Đàn ông làm gì có quyền năng siêu phàm đến thế. Trước khi trách người khác thì hãy trách mình đi đã, đừng có chuyện gì cũng đổ hết tội nợ lên đầu đàn ông chúng tôi.
B.G