Đơn điệu

(Dân trí) - Cứ chiều thứ sáu đi làm về nó đã thấy chồng lảng vảng ngoài cổng chờ dắt xe cho vợ, đồng thời nở nụ cười mà có lần nó tự tát mình một cái vì dám thầm nhận xét là “nom ngu ngu”.

Nhưng nụ cười nhạt toẹt ấy quả thật không có ý nghĩa, càng ngày nó càng thấy anh cù lần, đúng chất một công chức sáng cắp ô đi, hàng ngày đút chân gậm bàn, để rồi chiều cắp ô về nhà trọ, cuối tuần thì chưa hết giờ đã rậm rịch nón mũ, phi xe về với gia đình.

Anh chẳng cầu tiến cũng không có thực tài, luôn nhún vai chấp nhận làm nhân viên. Lương đủ tiền thuê trọ và xăng xe về thăm vợ mỗi tuần hình như là đã có cảm giác hài lòng lắm rồi. Vô tình lạc vào facebook của chồng, thấy lúc nào cũng trạng thái trực tuyến để “like” bài viết, chơi bài với điện tử... thì nó cũng biết công việc của anh hoàn thành được đến đâu, mong gì tăng lương với lại thăng tiến. Nó cũng không hiểu vì sao mình lấy anh và giờ nó mới thấu hiểu anh chẳng thể là bóng cây lớn cho mình ngả lưng, cần phải biết chấp nhận và tự lo lấy thân.

Đơn điệu



Tám tiếng ở cơ quan là khoảng thời gian thiên đường của nó, vì ít ra còn được nói, được cười, được quát, được giao lưu thực sự thoải mái, còn khi về nhà thì trái ngược.

Nó ở cùng với bố mẹ chồng và vợ chồng đứa em trai chồng, vì nó chưa có con nên việc ra ở riêng không dễ, mà đứa em trai chồng lại càng bất tài, nên việc ra riêng là không tưởng. Có đôi lúc nó và đứa em dâu lời qua tiếng lại, nó không ưa việc con bé cứ lựa lúc nó vắng nhà để vào phòng mượn cái nọ cái kia. Nó khóa cửa chính thì cô ta lại thò tay lấy trộm qua cái cửa sổ cũ vốn bằng tuổi chồng nó.

Sau đó ít lâu thì nó thoát khỏi cảnh ấy, cũng vì cậu em chồng chơi cờ bạc nợ nhiều, người ta đến đòi dữ quá, bố mẹ chồng nó hoảng sợ phải thuê nhà cho đôi đó ở hòng trốn nợ.

Cuộc sống phức tạp khiến nó càng thêm trầm uất, nó chẳng dám tâm sự hay la cà đi đâu cùng ai, vì cứ đúng giờ ấy là phải về điểm danh, không thì nó cũng sẽ nhận được điện thoại của chồng, ngọt ngào hỏi em đang ở đâu, nó biết thừa là bố mẹ chồng chẳng thèm gọi nó mà điện thẳng cho con trai yêu cầu gọi vợ về.

Căn nhà cấp bốn bảy chục mét vuông, ba người lớn thường xuyên nhìn nhau im lặng, vì đúng thật là chẳng có chuyện gì mà nói, có đi chăng nữa thì rốt cuộc vẫn là hỏi xem tình hình con cái của vợ chồng nó ra sao rồi. Đến bác sỹ còn chẳng biết nguyên nhân thì làm sao nó giải thích nổi.

Nó cứ đếm từng ngày, từng giờ, chờ đợi mãi cuối tuần chồng về, nó rủ qua thăm bố mẹ đẻ cách đó ba chục cây số, hoặc đi đâu đó cho khuây khỏa, mẹ chồng lại chèm chẹp nhấm nhẳng “Chờ mãi mới được ngày sum họp đông đủ, giờ còn muốn đi đâu”. Chồng nó lại bàn lùi, tâm trí nào mà vui chơi cho nổi.

Sáng cứ sáu giờ kém mẹ chồng loẹt quẹt dép khua nó dậy, dù tám giờ nó mới vào làm và công ty thì ngay gần đấy. Nó tiến hành làm đủ mọi thủ tục dọn dẹp như quét nhà, rửa ấm chén, tưới cây, nấu ăn sáng đều đặn như một chiếc máy được lập trình sẵn, không gì có thể xoay chuyển.

Ngày giữa tuần cơm nước phục dịch xong xuôi nó lại lui vào phòng xem vô tuyến, giết thời gian. Chân tay, giọng nói lẫn hành động cứ thừa thãi ra như vô nghĩa, chẳng giúp ích gì cho chủ nhân. Nó không biết phải lôi mình ra khỏi trạng thái này như thế nào...

Cuộc sống cứ trôi qua đều đặn đến mòn mỏi, nó chùng lòng xuống, ném tiếng thở dài. Có lẽ, lấy chồng và lấy gông hình như không khác nhau là mấy, đơn điệu mãi đến bao giờ đây!

TSL