Đi qua tháng Tư
(Dân trí) - Tháng Tư đã sang nửa chừng mà nắng đâu nhẹ nhàng như câu hát cũ. Mỗi sớm khi mặt trời rót đầy sáng vào ô cửa sổ, nghe tiếng chuông gió leng keng và chùm hạc giấy lay động, em lại mong ngày tháng đó giá cứ đi qua bình lặng thế này.
Tháng Tư đã luôn bắt đầu bằng một ngày nói dối nhưng hầu như người ta lại tranh thủ để trút nỗi thật thà. Lại buông ra ý nghĩ ngớ ngẩn rằng giá xứ mình đi trước, làm nên một ngày nói thật chắc là đáng trọng hơn. Khi đó những lời yêu ghét hẳn bớt lòng vòng trắc trở và không mất công bôi xóa tô vẽ quá nhiều.
Tháng Tư rồi, em muốn dựa vào ai đó ngồi bên bờ biển ngắm ngày buông xuống hay bình minh lên. Ai kia khiến em thôi nghi ngại và bớt cằn cỗi, nhiều khi dối mình rằng đang ổn để thi thoảng vùi vào ngổn ngang mới nhận ra đâu ổn chút nào.
Đời nhiều khi là một cuộc đi, đi mãi. Đôi lần đuối sức dừng lại, thấy mình ngẩn ngơ khi chẳng bắt kịp xu thế và trào lưu bây giờ. Nên em vẫn nhận mình quê mùa và cũ kỷ bởi từ tâm trạng trong ngoài đều quá nhạt nhòa hư không.
Cuộc sống có nhiều nỗi xót xa lạ lùng, ngay cả khi đang vui. Hệt hôm đám cưới, thấy nụ cười bạn đó mà lòng phân vân, bạn bảo chẳng biết người cạnh bên có thể bên mình bao lâu khi hôm qua vừa phát hiện anh lưu luyến người cũ và vài ba mối quan hệ mập mờ. Đã biết trước đó là con ngựa bất kham nhưng bạn cố khiến mình tin sẽ khiến người ta thay đổi để giờ ngờ ngợ nhận ra bản chất một người đâu dễ đổi thay.
Có lần hỏi bạn, nếu được chọn một cuộc đời bình lặng chẳng có tình yêu và cuộc đời bão giông nhiều vì tình yêu nay đây mai đó, bạn chọn cái nào. Như đôi người thay vì chọn cách đi qua cuộc đời lặng lẽ lại muốn lưu nhiều dấu ấn bằng cách này hay cách khác, bất chấp trái ngang và hẳn nhiên không phải đều tốt đẹp.
Vậy thì, chúng mình đã đi qua nhau chưa, đã đi qua nhau bao lâu và bằng cách nào nhận ra mà không nhầm lẫn. Anh là người trò chuyện cùng em mỗi tối hay là người lặng lẽ nhìn em từ xa và cũng có thể hai ta chưa bao giờ biết đến nhau từ trong ý niệm.
Ai cũng miệt mài với vai diễn trong đời mà mình trót nhận, có người lấp liếm muốn đóng một mình những hai, ba vai với khuôn mặt và dáng dấp khác biệt. Nên nhiều người cạnh kề nhau mới nhận ra kẻ ở bên đâu như buổi đầu gặp gỡ. Đau khổ nhất không phải là thương mà không được đáp lại, đau khổ nhất là thương mà nhận ra ta thương sai người.
Tháng Tư, em trễ hẹn với chính mình và bao người thương mến khi một vài thành quả vẫn chẳng thể gọi tên. Buồn bã bởi chút trúc trắc trên con đường đã chọn, nghe ai đó nhắc mình câu chuyện “tái ông thất mã yên tri phi phúc” để an lòng đợi niềm vui. Như lắm lúc gặp vài ba tráo trở, lại tự nhủ thôi thì mình đang trả cho kiếp trước, chỉ là hơi quá nhiều.
Bạn ở Hà Nội nhắn gửi nơi đó đã vào mùa hoa loa kèn, gửi thêm bức ảnh hoa tinh khôi ngập tràn ngõ phố. Quê mình vừa dứt mùa hoa sầu đông tím nhạt, sắp tới chỉ là mùa gió hanh hao chẳng ai trông mong và đón đợi. Những mùa hoa nhanh đến nhanh đi để làm nhiệm vụ báo hiệu xuân tàn hạ tới, thế mà đủ khiến lòng người lóng ngóng xôn xao.
Rồi chúng mình sẽ đi qua tháng Tư này theo những cách khác nhau, là em chậm rãi hay anh gấp gáp mà mãi hoài vẫn chưa thể gọi tên để dấy lên niềm thiết tha vô tận. Em chỉ ước giá qua hết ngày tháng này, chúng mình lấp đầy tất thảy nghi kỵ bằng tin yêu.
Diệu Ái