Đánh mất tình yêu vì anh “nhà quê” hay tôi “sành điệu”
Đến khi đánh mất mình, tôi mới nhận ra tình yêu chân thành, trong sáng của chàng sinh viên nghèo “quê quê” nhưng giờ không còn là của tôi nữa...
Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, cha là cán bộ, mẹ là bác sĩ tại một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Tôi có một anh trai hiện đang đi du học ở Đức.
Là con út, gia đình lại khá giả nên tôi được bố mẹ cưng chiều. Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ bố mẹ từ chối bất kỳ yêu cầu của tôi. Mặc dù đang học phổ thông nhưng tôi đã được bố mẹ sắm cho xe máy, điện thoại di động “thời thượng”. Tôi rất tự hào khi bạn bè nói là “sành điệu”.
Một hôm cha mẹ về dưới quê thăm nội. Lang thang một lúc thấy đói bụng, tôi liền ghé vào quán cơm bụi ven đường. Đang ăn bỗng xoảng một cái, ngước mắt nhìn tôi thấy một chồng bát đĩa vỡ tan.
“Mày làm ăn cái kiểu gì thế? Làm như vậy thì nghỉ đi cho xong. Mai tao tìm đứa khác, hậu đà hậu đậu”. Cái giọng quá chua ngoa của bà chủ quán khiến tôi quay lại. Một chàng thanh niên đang lúi húi nhặt những mảnh bát đĩa vừa rơi. Tôi thấy anh tội tội. Dắt xe ra cửa tôi đã suýt ngã vì chiếc @ quá to so với thân hình mảnh mai của mình. Không có anh chắc tôi đã bị cả chiếc xe đó đè bẹp.
“Anh về đâu tiện đường em chở” - Tôi nhẹ nhàng hỏi. “Cám ơn em! Anh về ký túc Bách khoa, gần đây thôi”. Có vẻ hơi ngại ngại nhưng cuối cùng anh cũng chịu ngồi đằng sau xe tôi.
Chúng tôi quen nhau từ đó. Anh hơn tôi ba tuổi, quê ở Hà Tĩnh. Hiện, anh là sinh viên năm thứ hai của trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Từ ngày quen nhau, anh luôn động viên tôi học tập. Anh nói: “Em có điều kiện, cố gắng học cho tốt”.
Nhà anh nghèo lắm. Anh là con út trong gia đình có 6 anh chị em. Bố mẹ anh đã già, chỉ trông vào đồng lương hưu của bố. Thương bố mẹ, anh làm thêm đủ nghề như gia sư, rửa bát, trông xe… để có thêm thu nhập góp cùng số tiền ít ỏi bố mẹ trích từ đồng lương hưu để trang trải cho cuộc sống sinh viên.
Quả thực có đôi lúc bên anh tôi thấy mình bớt ngông nghênh ngang bướng. Anh hiền lành, thật thà quá! Hoàn cảnh, tính cách của anh hoàn toàn đối lập với tôi. Xúc động trước tấm chân tình mộc mạc, giản dị của anh. Tôi nhận lời yêu anh khi bắt đầu học lớp 12.
Tình yêu và nghị lực của anh là động lực và tấm gương thúc đẩy tôi học tập với hy vọng một ngày không xa sẽ trở thành sinh viên như anh. Thời gian cứ vô tình trôi đi, cả tôi và anh đều nhận ra giữa chúng tôi đang có một khoảng cách vô hình trong lối sống, nếp nghĩ. Đã có lúc tôi tự hỏi, liệu có phải do hoàn cảnh sống của anh và tôi quá khác nhau không?
Điều tôi buồn là anh không thể hòa nhập với nhóm bạn của tôi (đứa nào cũng “sành điệu” và sinh ra trong những gia đình giàu có). Hôm sinh nhật đứa bạn, tôi đến ký túc đón anh cùng đi. Tưởng anh nói đùa hóa ra anh không biết đi xe máy. Tôi bảo anh qua cách điều khiển nhưng anh bảo đường Hà Nội quá đông anh sợ… Tôi đành chở anh vậy!
Vừa đến cửa nhà, nhóm bạn đã tụ tập ở cửa đông đủ. Thấy tôi chở anh nên chạy ra cười ồ lên, quả thực lúc đó tôi rất xấu hổ. Anh lạc lõng trước đám bạn của tôi. Tôi nghe có tiếng xì xào: “Con Thanh sành điệu thế mà lại “tậu” một gã nhà quê”.
Buổi tối thứ Bảy nào tôi và nhóm bạn quậy cũng đi sàn. Hôm ấy, tôi kéo anh đi. Đến sàn, đám bạn tôi đôi nào cũng đã vào đôi ấy. Anh không biết nhảy. Chúng tôi ngồi nhìn nhau.
Quả thực, tôi cảm thấy rất thất vọng về anh, nó khác với người đàn ông trong tâm tưởng của tôi. Nhớ lại chuyện hôm đi hát karaoke, trước mặt bạn tôi anh còn nói: “Đi hát thế này lãng phí, bằng mấy tháng anh làm thêm”.
Đã nhiều lần anh làm tôi “bị quê” trước mặt bạn bè. Vì một chút tự ái, tôi nói: “Anh đang sống ở thời đại nào vậy! Cái gì cũng không biết… Mình chia tay thôi!”. Anh không nói thêm lời nào mà lặng lẽ nhìn tôi bỏ đi.
Đã hơn bốn tháng trôi qua, giờ đây tôi đã có người yêu mới. Bạn bè nói tôi “giỏi lừa”, tóm được anh chàng đẹp trai như ca sỹ Ricky Martin. Bạn bè nhìn tôi bằng ánh mắt thán phục.
Quả thực anh ta quá sành điệu còn tôi như một con cừu non trong vòng tay anh. Anh dìu tôi quay cuồng, ngây ngất trong những điệu nhạc, say sưa, chìm đắm. Một chút rượu tây ngoại làm tôi ngây ngất. Anh dìu tôi vào nhà nghỉ và khi tỉnh dậy tôi không còn một mảnh vải che thân.
Tôi biết anh đã lấy đi sự trinh trắng của tôi. Tôi không ghét anh vì mấy đứa bạn tôi đứa nào cũng làm “chuyện đó” khi yêu. Sau lần đó anh không còn cưng chiều tôi nữa, lần nào hẹn hò gặp nhau anh cũng đòi “chuyện ấy”.
Tôi chợt nhận ra mình đã bị lừa trong một lần bạn tôi cho tôi xem ảnh và giới thiệu người trong ảnh là người yêu của mình. Tôi tái mặt khi chợt nhận ra người trong ảnh chính là anh ta chứ không phải ai khác. Tôi biết mình đã gặp “họ Sở”.
Quyết định chia tay anh ta nhưng không kịp nữa rồi! Sáng nay đi học tôi thấy khả nghi nên đi khám. Bác sĩ nói tôi đã mang thai được hơn một tháng.
Cố gắng kìm nén và coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi đến gặp anh ta để tìm cách giải quyết. Tôi đâu ngờ anh ta lại đểu giả như vậy. “Cái thai đó chắc gì đã là của anh. Em “cho” anh được cũng có thể “cho” người khác được”.
Đất trời như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi đành liều mình đi “giải quyết” trong sự đau đớn ê chề. Lúc này tôi mới nhận ra tình yêu chân thành, trong sáng của chàng sinh viên nghèo “quê quê” nhưng giờ không còn là của tôi nữa! Không phải tôi viết những dòng chữ này cho anh để cầu mong anh tha thứ vì tôi biết mình đâu còn xứng đáng với anh!
Sau lần vấp ngã đầu đời, giờ đây tôi đã trở thành tân sinh viên, nhưng quá khứ sai lầm, lạc lối luôn ám ảnh tôi. Bất chợt có cơn gió nhè nhẹ thổi qua khe cửa sổ làm tôi gai lạnh. Trời Hà Nội thật đẹp. Nhưng sao tôi vẫn thấy lòng trống trải.
Theo Thanh
Tiền Phong