Đàn bà hư hỏng - "chồng cắm sừng mình thì mình cắm lại thôi!"
(Dân trí) - Tôi vẫn đến gặp anh những lúc tôi thấy cần, nhưng không bao giờ thừa nhận rằng chúng tôi yêu nhau, cũng chẳng phải bồ bịch, đơn giản vì tôi đã có chồng và anh thì có vợ.
Tôi biết kể câu chuyện của mình ra đây sẽ hứng đủ gạch đá để xây nhà, nhưng đã đến lúc chúng ta cần biết nhiều góc khuất trong các mối quan hệ giữa đàn ông - đàn bà. Ngay cả khi chúng ta đã kết hôn, thì cũng đừng thần thánh, lý tưởng hóa hôn nhân. Hôn nhân cũng chỉ là một dạng trong các mối quan hệ mà thôi, chẳng có gì khẳng định được là nó vững bền (hay buộc phải vững bền thì lại càng nực cười đấy!).
Những bài học đã đi qua trong đời cho tôi thấy rằng, càng hy vọng càng đau đớn nhiều, càng lý tưởng mọi chuyện thì lại càng dễ thất vọng mà thôi.
Dông dài như vậy để nói với các bạn rằng, tôi đang có chồng, và có cả những mối quan hệ với đàn ông khác. Tôi không tự nhiên mà sống như vậy. Tôi trở thành như vậy kể từ khi chồng cắm lên đầu tôi một cái sừng, đau tưởng chết đi được.
Tôi xinh đẹp và có năng lực, chồng có quyền gì mà chà đạp tôi, hạ thấp tôi xuống không bằng những con đàn bà giẻ rách mà anh ta cặp! Lỗi duy nhất của tôi là đã hy sinh quá nhiều cho gia đình. Mà ở đời, những gì nhận được từ sự hy sinh thầm lặng của kẻ khác người ta thường coi nhẹ thậm chí không nhận ra. Tôi cứ nghĩ người đàn ông của mình xứng đáng để tôi tình nguyện hy sinh, cho đến khi anh chứng minh cho tôi điều ngược lại - như tôi vừa nói với các bạn đấy - hôn nhân à, cũng bình thường thôi, đừng thần thánh hóa nó, anh chỉ là người thường và bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội. Cớ gì mà hy sinh cho một người không biết có thể mãi mãi tốt với mình hay không?
Tôi mất một thời gian để bước qua chuyện bị cắm sừng. Liều thuốc giúp tôi cân bằng trở lại chính là nhìn nhận mọi chuyện thoáng đi, chấp nhận thực tế là người với người có thể phản bội nhau dù có là tình nhân, tình thương, hay tình gì đi chăng nữa. Tôi tự cho phép mình buông bỏ những nguyên tắc cứng nhắc về sự cam kết trong một mối quan hệ tình cảm, trong hôn nhân, cũng là tự cho phép mình bước vào sự phiêu lưu với những người đàn ông khác. Tôi cứ nghĩ, đằng nào thì, nếu mình không phản bội, người ta cũng làm thế với mình. Chồng cắm sừng mình thì mình cắm lại thôi.
Bước vào các mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng mới thấy thú. Đàn ông săn đón tôi và chiều chuộng tôi hết mực. Ôi nhân tình, là gì? Là chỉ có ngọt ngào mỗi lúc gặp nhau, say sưa mãi bên nhau trong những nụ hôn, những cử chỉ âu yếm, va chạm, những câu chuyện xoay quanh toàn sự tôn vinh, ngợi ca nhau, mùi nước hoa lạ thoảng nhẹ mà ám vào nhau đến tận cuối ngày, chẳng bao giờ nhìn thấy nhau trong mớ hỗn độn của việc nhà, mùi mắm muối nấu bếp hay sự lếch thếch đèo bòng con cái. Cứ sống thế này ai mà chẳng thích! Tôi đến gặp anh những lúc tôi cần, nhưng chúng tôi không yêu nhau, cũng chẳng phải bồ bịch, không ràng buộc, không cam kết, chỉ làm màu cho cuộc sống thêm vui.
Giờ tôi không còn tin vào những giáo lý, những bài học làm người tử tế mà mình được dạy ngay những ngày đầu. Sống tử tế để làm gì, chúng ta có một cuộc đời này thôi, sống sao cho mình vui nhất ấy. Bạn có thể lên án, thậm chí coi thường tôi, nhưng cứ rơi vào cảnh như tôi đi, rồi bạn sẽ hiểu. Xét cho cùng, tôi còn tử tế hơn ối người miệng ra rả đạo đức nhưng biết đâu đấy, cũng như thế cả thôi. Không có người phụ nữ ngoại tình, đàn ông biết ngoại tình với ai cơ chứ?
Bạn đọc H.Phương