Cuộc chiến không công bằng (2)

Anh thì tưởng mình kín, chị cố làm cho anh không biết rằng mình đã biết, và vì thế ai nhìn vào cũng thấy anh chị thật trong ấm ngoài êm, chẳng mấy mà đến ngày đầu bạc răng long như lời nói với nhau ngày lên xe hoa năm nào...

"May mà tất cả vẫn trong vòng bí mật!"


Chúng tôi là mấy người bạn tương đối kỳ lạ. Thân nhau tới mức có thể nói với nhau tất cả mọi chuyện, nhưng mối quan hệ ấy lại sơ ở mức dù có khó tới đâu đi chăng nữa, cũng chẳng bao giờ hỏi vay tiền nhau.

 

Ngoài tôi là kẻ thứ dân, các anh toàn những người có trọng trách nên rất bận, vì thế chẳng mấy khi có dịp ngồi với nhau, nhưng hễ có dịp là y như rằng thế nào cũng nhậu tới bến và câu chuyện bao giờ cũng quay về chuyện các bà các cô. Và lần này, vẫn không có ngoại lệ khi chúng tôi bên nhau.

 

Anh Q. người cao tuổi nhất đám bắt đầu câu chuyện bằng những chiêu "đối phó" với mẹ Mướp - chẳng biết từ bao giờ hễ nhắc đến các bà vợ đáng kính là chúng tôi đều gọi họ như vậy. Anh kể, khi mới nhận được trọng trách tại một dự án rất lớn ở phía Nam, chị chỉ lo tí ti về sức ép công việc (vì anh có tài), sức khỏe của ông chồng thì không mấy quan ngại (vì anh vốn khỏe đủ thứ!), chị nhà chỉ lấn cấn có mỗi một điều, ấy là lo mất anh!

 

Dù không phải loại đẹp trai, to cao, nhưng chỉ với tố chất thông minh, chất đàn ông và cách nói chuyện vô cùng hài hước đã là nguy hiểm lắm rồi. Người ta thường bảo lấy chồng nguy hiểm nhất là loại lắm tiền, loại thứ nhì là vui tính, đây lại có đủ cả đôi, nay lại còn cộng thêm chức to như đống rạ, quản lý một dự án có vốn đầu tư hàng ngàn tỷ đồng, kể ra nỗi lo ấy của chị đâu phải là quá đáng.

 

Ngày anh đi nhận công tác, chị căn dặn đủ điều nào là ăn cho đúng bữa, nào là nhậu vừa phải và nhớ phải ăn, nào là nghe em nghe anh v.v... nhưng quan trọng nhất là cấm có "loạng quạng", gái công trường táo tợn có hạng! Anh ngồi thừ mặt ra và cho chị biết lúc tỉnh táo thì "đố đứa nào lừa được anh, nhưng khi đã nhậu đủ cơ số thì... cũng hơi gay"! Cuối cùng, khi mà ô tô đến đón ra sân bay đã bấm còi bim bim ngoài cổng, anh mới bảo chị, hôm nào nhậu sẽ báo cho chị biết để tối đến chị... còn giúp anh tăng cường cảnh giác với bọn... gái táo tợn ấy! Hạ giọng, anh khẽ nói: "Cũng nói hú họa vậy cho mẹ Mướp nó yên tâm thôi, ai dè câu chuyện cảnh giác vì cái vạ miệng ấy bám lằng nhằng mấy năm xa nhà”.

 

Kể đến đấy, anh Q. cười ngất, chúng tôi cũng hưởng ứng sự "chân thật" ấy bằng một lần trăm phần trăm. Anh kể tiếp, mỗi lần nhậu thì anh nói làm việc, hôm nào rảnh rỗi không phải làm việc thì anh bảo tiếp khách để tối vợ còn giúp tăng cường cảnh giác. Xa xôi ngàn dặm, điện thoại alô câu được câu mất, biết đâu mà lần.

 

Nhưng mà thói đời, cái giống nói dối thì hay quên, có hôm trót bảo vợ là đi tiếp khách, căn theo "tiến độ nhậu" đáng lẽ đang là lúc vẫn bên bàn nhậu thì anh lại đang ở trên giường mất rồi! Đúng lúc cao trào, "câu chuyện cảnh giác" bất chợt được tải từ phía Bắc vào, không biết phải làm sao, đành giả giọng lè nhè mà rằng đã quá say! Chị hỏi như van nài rằng anh đi ngủ đã chốt cửa chưa, cẩn thận bọn nữ yêu lao vào thì khốn, vẫn với giọng lè nhè (cho thật như say) anh nói: "Đây, tôi đang bò ra chốt cửa đây", rồi trở lại bằng giọng bất chợt tỉnh bơ: "Thật ra lúc ấy mình đâu có độc thân, nhưng mà thằng này đã lăn lộn biết bao vùng đất, ăn mòn bát thiên hạ chẳng lừa chúng nó thì thôi chứ đứa nào lừa được Q. này".

 

Cả đám chúng tôi cười nghiêng ngả khi cố hình dung ra hình ảnh lão này không tấc vải che thân, trong khi bà vợ cứ yên tâm sau câu chuyện cảnh giác, đức ông chồng lại bò lê bò càng ra chốt cửa!

 

Anh lại kể, có bận tối đi qua nhà thấy cửa sổ sáng đèn, nhưng đã chót bảo đi công tác nên không thể về được, tự nhiên thấy nhớ nhà quá! Cơ quan thì đã hết việc, nhà thì không về được, bạn nhậu thì không dám rủ lỡ mai có thằng bép xép đến tai mẹ Mướp thì khốn, thôi thì đành hoạt động bí mật bất đắc dĩ! "May mà đến tận bây giờ, chuyện ấy vẫn kín như bưng, ngần ấy năm đã bao giờ bà nhà tôi nhận được đơn thư khiếu nại tố giác bao giờ đâu", anh đắc ý nói với chúng tôi như vậy.

 

"Tôi phải cố làm ra vẻ không biết gì!"

 

Vốn quen biết cả hai anh chị, lại ít tuổi hơn khá nhiều nên chị coi tôi như em. Có điều, không bao giờ chị dò hỏi tôi xem anh có "vấn đề" gì không, kể cũng lạ! Phải cầm cương một tay nguy hiểm như Bin Laden, mà chưa bao giờ tôi thấy chị mất bình tĩnh.

 

Có một bận chị bảo tôi: "Chú có biết không, ông ấy về nhà có gì tôi biết ngay, ngồi thở dài thườn thượt là có thằng nói xấu sau lưng, đêm ngủ muộn là có việc khó chưa tìm ra phương án giải quyết, đang đêm thức dậy ra ngoài hút thuốc là quyết định có tranh đấu lấy "ghế" hay không. Thậm chí, chỉ cần nhìn ông ấy lựa chọn loại quần áo đi công tác là tôi biết đi đâu, làm gì và đi với ai. Nói vậy để chú biết tôi đã quá hiểu tính ông ấy".

 

“Tôi biết là ông nhà tôi rất hấp dẫn, có đứa nó thích ông ấy vì tiền vì đổi "ấy" lấy hạ tầng, có đưa nó mê ông ấy thật vì thông minh, vì hóm hỉnh, vì chất đàn ông. Và ông ấy, thật ra cũng có phải gỗ đá đâu, lắm lúc cũng rung rinh ra phết đấy, có bận tôi còn thấy ông viết mấy câu thơ ra tờ giấy để trên bàn làm việc ấy chứ! Nhưng, tôi cứ giả tảng không biết gì. Chẳng phải cố làm ra người câm người điếc đâu, nhưng mà nghĩ cũng khó, có khi cố giữ chẳng được lại thành ra đủn ông ấy vào vòng tay đứa khác ấy chứ, khối đứa chỉ mong có vậy.

 

Thôi thì đành coi ông ấy "đoan trang" và kiểm soát ở một mức vừa phải, nhất định ông ấy không thể làm ẩu được. Vì thế, nhà vẫn đầy đủ cho con ăn học xây nhà xây cửa, chu cấp cho các cụ ở quê, anh ấy vẫn hiên ngang trước chúng bạn. Chỉ có điều, đêm đêm nằm nghĩ cũng thấy buồn. Nhớ ngày chúng tôi lấy nhau ở công trường có mấy cái chậu, cái xô tôn, cái hòm gỗ nhưng chỗ nằm lúc nào cũng ấm nồng hơi chồng mà thấy nhớ, thấy thèm cái thủa khó khăn ấy quá.

 

Sau này, bất chợt có bận ông ấy đi công tác về, thấy nhà tối om lũ trẻ con đi vắng hết, bật đèn lên thấy mắt tôi đỏ hoe, cơm canh nguội ngắt chỏng chơ trên bàn chắc ông ấy cũng thấy ngại. Tôi không dám chắc rằng ông ấy vừa đi đâu về, nhưng chỉ mới nghĩ đến khả năng xấu thì đã không dám nghĩ tiếp nữa.

 

Trong tôi luôn tồn tại hai luồng ý nghĩ: một là lo lắng, lo đến thắt lòng, gặp ai đó quen biết cả hai vợ chồng lại giật mình sợ người ta cho rằng mình là con ngốc; hai là luôn sợ ông ấy biết rằng mình đã biết rồi đâm ra mất tự nhiên trước mặt con cái rồi quẫn mà làm liều. Nghĩ vậy, tôi vẫn phải cố cho ông ấy không biết là... tôi đã biết, dù tôi chẳng phải hỏi ai, chẳng cần theo chân làm gì. Mà, làm sao có thể theo được ông ấy khi mình có việc của mình, con mình bỏ cho ai. Cũng may mà đến tận bây giờ bí mật của tôi vẫn chưa bại lộ, ông ấy mà biết thì khổ lắm!

 

Tôi nghe chị nói bỗng thấy hơi giật mình, hay là bà vợ nào cũng vậy nhỉ, nhưng mà hình như chuyện của ai mà chẳng kín, đố ai biết được trừ mình... và một người nữa. Chẳng lẽ cuộc chiến không công bằng lại phổ biến vậy sao? Kẻ đi lừa thì cứ tưởng không ai hay, người đã biết lại phải cố giấu rằng ta đây đã biết!?

* Phần 1

Theo Đẹp