Có nên ly hôn khi chồng bám váy mẹ?

(Dân trí) - “Lấy chồng như là rút thăm, rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau”. Hiện tại tôi đang đau khổ cùng cực chỉ vì lấy nhầm phải người đàn ông bám váy mẹ.

 
Có nên ly hôn khi chồng bám váy mẹ?


Tôi sinh ra trong gia đình nông thôn không mấy khá giả. Vì hoàn cảnh gia đình, thương hai em còn đang đi học, chị gái đang học đại học trên Hà Nội rất tốn kém, tôi đành ngậm ngùi học cao đẳng ở quê với hi vọng bố mẹ đỡ vất vả. Nhưng ngành Sư phạm ở quê xin việc quả là khó khăn. Vậy là tôi quyết chí lên Hà Nội lập nghiệp, tự nuôi sống bản thân, để bố mẹ khỏi lo lắng về tôi nữa.

 

Sau hai năm tôi gặp anh cũng đang làm ở Hà Nội, anh cùng quê với tôi. Việc gặp gỡ do mẹ anh và mẹ tôi ở quê có hẹn trước với nhau. Bố tôi nhất quyết phản đối vì không thích gia đình anh. Nhưng mệt mỏi vì công việc, cuộc sống buồn chán, thấy anh cũng hiền lành, lại làm trong nhà nước theo như lời mẹ anh, hơn nữa bố mẹ anh cũng tỏ ra rất quý tôi nên tôi đồng ý cưới anh sau 5 tháng “tìm hiểu”.

 

Trong thời gian có bầu, tôi ở nhà dưỡng thai theo ý gia đình anh, cuộc sống diễn ra bình thường, có đôi lần xảy ra va chạm. Tôi nhận thấy anh rất kẹt xỉ qua việc mỗi ngày đi làm nhìn đồng hồ công tơ điện và rất nhiều hành động khác khiến tôi chạnh lòng.

 

Tuy nhiên, tôi thực sự rất sốc và rất thất vọng, vì sau khi sinh, bộ mặt thật của gia đình anh và của anh dần lộ rõ từng ngày khi tôi về quê sống với bố mẹ chồng, họ chỉ coi tôi như máy đẻ.

 

Tiền lương anh đưa hết cho mẹ, không đưa tôi một đồng để tự lo sữa và bỉm cho con. Hơn nữa, bố chồng tôi yêu cầu khai ra giấy và giao nộp tất cả tiền họ hàng nhà nội cho trước và sau lúc sinh.

 

Tôi có hai tử cung nên đẻ mổ, sau khi sinh xong sức khỏe rất yếu. Vậy mà một tuần sau khi ở viện về, mẹ chồng bắt tôi phải làm mọi việc nhà từ bếp núc đến giặt quần áo cho cả bố mẹ chồng, cô em chồng và đứa cháu ngoại.

 

Vì ở quê nhà anh vẫn làm ruộng, tôi còn bị gia đình chồng ép đi cấy lúc 2 tháng sau sinh, trong trời Tết rét căm căm, khi vết mổ còn đau.

 

Cuộc sống thật chẳng khác nào địa ngục, rất ngột ngạt, khi gia đình anh toàn giao tiếp bằng những lời lẽ tục tĩu, om sòm mà trước đây tôi chưa hề nghe. Nhiều lúc tôi chỉ ngồi ôm con khóc.

 

Sau 4 tháng sinh, tôi xin bố mẹ anh lên Hà Nội cùng anh làm việc và mang con theo, nhưng họ nhất quyết phản đối. Tôi đau xót để con lại, với hy vọng khi ổn định công việc sẽ đón con đi theo.

 

Cuộc sống của tôi sau đó cũng chẳng khác gì trước. Chồng hàng ngày dằn vặt, chửi bới thậm chí đánh đập tôi, đòi hỏi tôi đưa tiền cho anh, trong khi chi phí sinh hoạt tôi đã phải chi trả để anh gửi tiền về quê nuôi con. Sau khi cưới tôi mới biết anh chỉ là lao động hợp đồng trong nhà nước. Tôi đã nhẹ nhàng phân tích, dùng các biện pháp nhưng anh không chịu hiểu là con cần gần bố mẹ và có gia đình thực sự, mẹ không thể xa con. Anh nghe theo mọi sự sắp đặt của bố mẹ, không cho đón con lên.

 

Con gái đi lấy chồng phụ thuộc vào phúc phận nhà chồng. Hiện tại tôi đang vô cùng hoang mang và tuyệt vọng, chỉ mong ly hôn, hoặc bế con trốn đi rồi tôi chăm sóc con mình. Nhưng đồng lương sư phạm ít ỏi, sợ con thiệt thòi nên tôi rất băn khoăn. Hãy cho tôi một lối thoát.

 

Tuệ Tâm