Có bồ nhưng không muốn li dị vợ
(Dân trí) - Kể ra chắc hẳn sẽ có nhiều người “ném đá” cho rằng tôi vừa tham lam, vừa tàn nhẫn, ích kỉ. Nhưng chính tôi cũng đang không hiểu mình nên làm gì.
Tôi và vợ tôi yêu nhau từ thời học cấp ba, cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Tình yêu đấy cứ trải dài theo năm tháng cho qua hết đại học rồi đi làm. Mười năm sau ngày nói lời tỏ tình là một đám cưới. Thực ra trong mười năm ấy tôi cũng không hẳn chung tình. Tôi có tán tỉnh qua lại với vài cô gái nữa, nhưng mọi sự không đi đến đâu. Những chuyện đó cô ấy biết hết. Tất nhiên là có giận dỗi, trách móc, nhưng rồi mọi sự lại qua. Tình yêu chúng tôi cứ thế, dùng dà dùng dằng năm này qua năm khác, không nồng đượm cũng không quá nhạt nhẽo.
Chúng tôi ở cùng làng, yêu đương thế nào mọi người đều biết. Cha mẹ tôi chỉ mong thấy mặt là giục tôi cưới. Cha mẹ cô ấy cũng bóng gió, yêu nhau lâu như thế, cưới thì nói, không cưới cũng nói, chứ cứ như lưới rách chặn dòng thế con gái họ phải làm sao? Bản thân tôi cũng suy xét thấy: Chúng tôi bên nhau nhiều, đủ để hiểu nhau, tình cảm cơ bản cũng có. Cô ấy lại hiền lành, bao dung, chung thủy. Yêu tôi mười năm, chờ đợi tôi mười năm chắc cô ấy cũng phải chịu nhiều tủi hờn, thiệt thòi. Vậy là tôi quyết định cưới. Quyết định này cho đến giờ, sau bốn năm kết hôn và đã có một cô con gái nhỏ, tôi vẫn không dám chắc nó đúng hay sai.
Cuộc sống vợ chồng tôi trôi qua bình lặng. Khi người ta lập gia đình, bình yên chính là điều quan trọng nhất. Nhưng nếu hòa hợp về tinh thần mà không hòa hợp về thể xác là một nguy cơ xấu. Và vấn đề của tôi chính là ở đó. Trước khi cưới, chúng tôi đã vượt rào, cảm giác không tệ như khi đã kết hôn. Tôi không hiểu vì sao tôi lại không hề có cảm giác mong muốn gần gũi vợ. Và trong những lần ân ái tôi chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng không hề có hưng phấn xúc cảm.
Tôi đã vài lần tìm đến các phòng khám nam khoa với hi vọng sẽ nhận được những lời tư vấn của bác sĩ nhưng mọi giải pháp không cải thiện được tình hình. Tôi không biết vợ tôi có nhận ra điều đó không, cô ấy không nói và tôi cũng không thú nhận.
Và cuối cùng thì tôi ngoại tình. Lần đầu gặp người ấy tôi đã bị thu hút mãnh liệt. Cô ấy là một người sống theo phong cách “mở”, thiết lập mối quan hệ với cô ấy không khó. Cô ấy nói cô ấy đã gặp nhiều người đàn ông, nhưng chưa ai gây sự cảm mến cho cô ấy nhanh như tôi. Lần đầu tiên “lên giường” với cô ấy, tôi cảm giác như đó mới là người phụ nữ tôi cần. Tôi đắm đuối và si mê như thể lần đầu biết yêu, lần đầu biết đến việc gần gũi phụ nữ là một điều kì diệu. Tôi biết tôi đã đắc tội với vợ nhưng lại không thể dứt cảm giác luyến ái si mê với người con gái ấy. Người đó biết tôi đã có vợ nhưng cũng không bao giờ hỏi gì về điều đó. Cô ấy nói: “Em có nguyên tắc sống của riêng em. Cảm thấy muốn thì đến bên nhau, không nhất thiết mọi sự phải rõ ràng”. Tôi vốn không thích những người phụ nữ như vậy, nhưng chỉ là không thích lấy làm vợ, còn “yêu” thì lại là chuyện khác.
Vợ tôi phát hiện chuyện tôi ngoại tình, cô ấy đòi li dị. Có lẽ khoảng thời gian mười năm yêu nhau và bốn năm chồng vợ là quá dài, đủ để vợ tôi cảm thấy quá thất vọng. Nhưng khi tiếp nhận đề nghị này tôi lại không hề mong muốn. Bởi từ lâu kinh tế trong gia đình chủ yếu do tôi lo, vợ tôi công việc bấp bênh, con gái thì còn nhỏ. Có thể tôi không yêu, nhưng tôi lại rất thương cô ấy. Tôi thương con gái tôi nữa. Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bỏ rơi vợ con mình để họ phải sống lắt lay khổ sở. Tôi đã xin lỗi vợ, phân tích điều hay điều dở nếu chúng tôi li hôn, và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Vợ tôi cũng đồng ý sẽ bỏ qua, cô ấy có lẽ chưa quên ngay được sự phản bội của tôi nhưng tôi thấy rõ cô ấy luôn cố tỏ ra vui vẻ.
Thế nhưng tôi đã không giữ trọn lời hứa với vợ tôi. Tôi giống như con chuột đã biết chỗ cất giấu thức ăn ngon. Sự ham muốn thể xác luôn thôi thúc tôi tìm người con gái đó. Càng gần cô gái đó thì tôi lại càng không muốn gần gũi vợ. Vợ tôi nhận ra sự gượng gạo của tôi trong mỗi lần “yêu” nhau. Và một lần nữa cô ấy lại đề nghị li hôn. Cô ấy nói cô ấy không muốn duy trì một gia đình mà cả hai luôn cứ phải gồng mình giả tạo hạnh phúc. Rằng cô ấy yêu tôi nhưng lại không muốn nhận sự thương hại của tôi.
Thú thực là ngoài chuyện chăn gối ra, tôi không có gì phải than phiền gì về gia đình mình cả. Liệu mình có thể vừa có vợ con, chăm lo cho họ mà vẫn có người tình được không? Thật là điên rồ nhưng tôi đã từng nghĩ như vậy. Bạn tôi khuyên tôi nên li hôn. Bởi theo cậu ấy, thứ nhất, hôn nhân không hòa hợp tình dục rất khó hạnh phúc, mà chúng tôi thì còn rất trẻ. Thứ hai, nếu cứ sống chung thì tôi sẽ lại có nhiều lần phản bội vợ, điều đó chỉ càng khiến cô ấy đau khổ. Nhưng suy đi nghĩ lại tôi vẫn không biết nên làm thế nào cho đúng. Nếu tôi năn nỉ thuyết phục, tôi nghĩ vợ tôi sẽ lại vì con mà rộng lòng bỏ qua lần nữa. Nhưng rồi tương lai tôi không dám chắc sẽ thế nào. Li hôn có phải là giải pháp tốt nhất cho tôi và vợ tôi lúc này không?
G. L