Bỏ 16 triệu đồng theo dõi chồng, vợ khiến tôi nghẹn ngào khi biết lý do
(Dân trí) - Sau nhiều ngày phát hiện có người lén theo dõi mình, tôi quyết định truy lùng tận gốc. Nhưng khi biết sự thật, tim tôi không chỉ nhói đau, mà còn thấy thương vợ nhiều hơn.
Tôi vốn là người đàn ông khá điềm tĩnh. Nhưng mấy ngày gần đây, thú thật, lòng tôi không yên nổi. Cứ đi đâu, tôi cũng thấy một thanh niên mặt non choẹt, lấm lét nhìn mình. Có lần, tôi bắt gặp ánh sáng lóe lên từ điện thoại cậu ta đang chĩa về phía tôi.
Ban đầu, tôi nghĩ chắc vô tình nhưng chuyện cứ lặp đi lặp lại. Đi ăn trưa, đi làm, thậm chí ghé siêu thị mua đồ, bóng dáng cậu ta vẫn loanh quanh. Sự kiên nhẫn của tôi cạn dần.
Hôm đó, khi vừa bước khỏi văn phòng, thấy cậu ta rình rập ngay trước cửa, tôi quyết không bỏ qua nữa. Tôi bước nhanh tới, tóm vai và gằn giọng: “Cậu là ai? Tại sao theo dõi tôi? Muốn gì?”.
Cậu ta xanh mặt, lắp bắp chẳng thành câu. Tôi dọa gọi công an thì cậu run lẩy bẩy, chìa điện thoại ra: “Anh… anh đừng nóng. Em chỉ làm theo yêu cầu thôi…”.
Tôi giật lấy, chưa kịp hiểu thì mắt tôi sững lại. Hàng loạt tin nhắn với một người lưu tên là… vợ tôi. Nội dung là yêu cầu cung cấp hình ảnh, lịch trình hàng ngày của tôi. Giá dịch vụ 16 triệu đồng cho một tháng.

Cuộc sống vợ chồng không chỉ cần tiền, mà còn cần cả những lời quan tâm nhỏ bé (Ảnh minh hoạ: TD).
Cơn giận dâng lên nghẹn ở cổ họng. Vợ tôi - người tôi vẫn tin là hiểu chồng nhất - lại bỏ cả chục triệu đi thuê thám tử theo dõi chính chồng mình?
Tôi vừa tức, vừa hụt hẫng. 16 triệu đồng với gia đình nhỏ của tôi đâu phải ít. Nó có thể mua đủ bỉm sữa cho con cả mấy tháng, lo được nhiều khoản thiết thực. Thế mà vợ lại ném đi chỉ để biết xem tôi có ngoại tình hay không?
Tôi lặng người nghĩ lại quãng thời gian vừa qua. Đúng là từ ngày vợ mang bầu rồi sinh con, tôi đã thay đổi. Tôi không còn thường xuyên mua hoa tặng vợ như trước, không còn rủ rê đi ăn vặt, la cà. Thời gian rảnh hiếm hoi, tôi cũng cắm cúi vào công việc, mong kiếm thêm đồng ra đồng vào cho con đủ đầy.
Nhiều đêm, tôi làm việc tới khuya, vợ nằm ôm con một mình. Nhiều lần, vợ nhắn tin, tôi chỉ đáp ngắn gọn: “Anh đang bận”. Vậy là trong mắt vợ, khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn.
Tôi cứ nghĩ, mình vẫn đeo nhẫn, vẫn để ảnh vợ con khắp điện thoại, vẫn tránh xa mọi lời ong bướm… là đã đủ để chứng minh. Nhưng hóa ra, tất cả chẳng ngăn nổi cơn ghen âm ỉ trong lòng người phụ nữ sau sinh.
Tối ấy, tôi không kìm nổi, đem chuyện ra hỏi thẳng. Vợ tôi chết lặng rồi bật khóc nức nở: “Em đâu có tin anh phản bội… Em chỉ sợ anh không còn thương em. Từ ngày sinh con, em nhìn mình trong gương còn thấy chán. Anh đi sớm về khuya, ít trò chuyện, em thấy lạc lõng lắm. Em chỉ muốn biết anh đang làm gì, ở đâu, để em đỡ bất an”.
Tôi im bặt. Những lời trách móc chất chứa trong đầu phút chốc tan biến, nhường chỗ cho cảm giác nghẹn ngào. Hóa ra, số tiền 16 triệu đồng kia không phải để “bắt quả tang” tôi ngoại tình, mà là cái giá cho nỗi lo sợ và tự ti của một người phụ nữ sau sinh.
Hóa ra, điều vợ tôi cần không phải là bằng chứng về sự chung thủy, mà chỉ là sự quan tâm, an ủi và gần gũi của chồng.
Đêm đó, tôi gập máy tính, tắt hết công việc, quay sang ôm vợ. Tôi nói: “Anh không có ai ngoài em. Nhưng anh sai vì đã để em cảm thấy bị bỏ lại. Từ giờ, dù bận thế nào, anh cũng sẽ dành thời gian cho em và con”.
Giờ nghĩ lại, tôi vẫn tiếc 16 triệu đồng. Nhưng cái tôi tiếc hơn là đã không nhìn thấy sự cô đơn của vợ mình sớm hơn. Nếu hôm ấy, tôi không bắt gặp cậu thanh niên kia, có lẽ khoảng cách giữa vợ chồng tôi còn xa hơn nữa.
Tiền bạc có thể kiếm lại, còn niềm tin khi nứt vỡ thì khó hàn gắn. May mắn là chúng tôi đã kịp ngồi xuống nói với nhau, trước khi nghi ngờ biến thành vết rạn thật sự.
Tôi viết ra câu chuyện này không phải để trách cứ vợ, mà để nhắc nhở chính mình và cả những ông chồng khác. Đừng chỉ nghĩ lo được vật chất là đủ. Phụ nữ sau sinh cần nhất là cảm giác được yêu thương, được trân trọng mỗi ngày.
Bởi hạnh phúc gia đình, suy cho cùng, không nằm ở số tiền trong ví, mà ở chỗ có còn nắm tay nhau đi qua những bất an, ghen tuông để rồi tìm lại được bình yên trong chính ngôi nhà của mình.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.