Bi kịch gia đình từ cuốn sổ tiết kiệm
Chị Mai Anh (Hoàn Kiếm, Hà Nội) không thể nghĩ được một ngày nào đó gia đình mình lại đứng trước bờ vực thẳm chỉ vì cuốn sổ tiết kiệm của ông bà ngoại nhờ chị đứng tên.
Hôm ấy mẹ chồng chị lên chơi, vô tình thế nào bà lại nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm mà chị giấu kín bấy lâu nay. Lẽ bình thường chị sẽ vô cùng giận dữ khi mẹ chồng chị vào tận phòng ngủ của vợ chồng chị mà không "xin phép" trong lúc anh chị vắng nhà. Thế nhưng thay vì là người nổi cơn thịnh nộ thì chị đang phải là người chạy theo để giải thích.
Mẹ chồng chị sau khi nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm mang tên chị đã giấu kín đi. Bà đợi chồng chị về rồi mới chìa cuốn sổ ra khiến vợ chồng chị mới khó nhìn mặt nhau thế này. Chồng chị sau khi nhìn thấy quay sang vợ "Cái này ở đâu ra? 300 triệu, em giấu anh quỹ đen à?" khiến chị đầy ngỡ ngàng, bối rối.
Sự thật đó là cuốn sổ tiết kiệm bố mẹ đẻ chị nhờ chị đứng tên để lấy tiền tiêu khi về già. Ở nhà ngoại, vì bố mẹ không muốn con trai con dâu biết đến việc ông bà có sổ tiết kiệm nên phải nhờ con gái đứng tên. Nếu nói đúng sự thật này trước mặt chồng và mẹ chồng thì chả khác nào nói xấu gia đình nhà mình. Rồi chuyện vỡ lở sẽ không hay chút nào vì liên quan đến quá nhiều người. Nếu giấu thì chị bị tiếng oan là có quỹ đen giấu chồng.
Ngay lập tức, một cách nhanh trí chị nói "Bạn em nhờ đứng tên!. Nhưng tất nhiên anh không tin. Mẹ chồng chị thì ném cái nhìn sắc lẹm sang chị đồng thời đưa ngay "giải pháp": "Thôi, rút về con ạ, cho vào quỹ chung!". Câu nói lập tức càng làm chị nóng mặt. Nói thế khác nào cũng ngấm ngầm bảo chị "có quỹ đen". Anh tức giận bỏ đi. Mẹ chồng chị cũng ra khỏi phòng, chỉ còn chị và cuốn sổ tiết kiệm đầy "oan trái".
Suốt cả buổi tối hôm ấy anh lầm lì. Chị gợi chuyện mãi anh mới bộc bạch: "Anh không ngờ em không còn niềm tin vào anh nữa. Anh làm lương bao nhiêu, thu nhập thế nào về đưa hết cho em. Em một mình đứng tên sổ tiết kiệm vậy mà khi xưa lúc anh ốm đau, lúc mình xây nhà, lúc anh cần tiền... em luôn nói vợ chồng mình không có đồng nào, rằng để em đi vay... Anh không còn tin em nữa. Trong khi anh hết lòng với gia đình, vợ con thì tại sao em lại giấu anh chuyện quỹ đen để làm gì. Ngay cả năm ngoái khi trong nhà ba lâm bệnh nặng, anh rất cần tiền, em còn nhớ thời điểm đó chứ. Anh đã từng tâm sự anh ước ao có một khoản để chữa chạy cho ba. Anh vay mượn khắp nơi được bằng đúng số tiền em tiết kiệm để lo chữa cho ba và giờ thì vẫn cày trả nợ. Vậy mà em không tin tưởng, vẫn giữ khư khư số tiền đó cho riêng mình. Em thèm tiền đến như vậy thì cứ cầm cả mà sống riêng với nó. Anh thấy không còn tin tưởng vào vợ của mình nữa. Anh cảm thấy mất niềm tin không phải vì số tiền 300 triệu, không phải bởi cuốn sổ tiết kiệm, mà bởi cách em hành xử sau lưng anh!".
Chị nghe vậy mà trào nước mắt. Tất cả những gì anh nói đều đúng. Nhưng đó thực sự là khoản tiền mà bố mẹ đẻ nhờ chị đứng tên. Chị nói ra sự thật đó với anh nhưng ngay cả như thế anh cũng không còn tin nữa. Anh nói "em đừng lấy bố mẹ làm bình phong. Bố mẹ em chả nhẽ cũng tin tưởng em và sợ con trai con dâu đến thế sao mà phải nhờ em đứng tên. Đừng lôi ông bà làm bình phong cho em việc này!".
Chị đau lòng, câm lặng. Chị biết lúc này dù nói gì anh cũng không còn tin nữa. Cái khó nhất để lấy lại ấy là niềm tin đã mất. Nhưng lần này chị thực sự bị oan. Điều anh nói cũng khiến chị suy nghĩ. Trong những lúc cơ hàn nhất, chị đúng là chưa bên anh thật lòng, chưa tận tình với anh tuyệt đối để bây giờ khi có việc xảy ra, anh bắt đầu nhìn lại chị. Gạt nước mắt, chị nghĩ sẽ phải tìm cách để khi anh hết giận dỗi sẽ giải thích rõ hơn, đầu đuôi hơn. Chị hy vọng, anh sẽ hiểu nỗi lòng chị hơn!
Theo Phương Nghi
Gia đình và Xã hội