Anh không phải máy rút tiền, em nhé!

Tôi đang là sinh viên đại học, mọi khoản chi phí ăn học của tôi đều phụ thuộc vào gia đình. Từ một miền quê lên thành phố trọ học, là con trai út trong gia đình, tôi được bố mẹ thương và lo đầy đủ từ chuyện đi lại, ăn uống đến tiền bạc.

 
Anh không phải máy rút tiền, em nhé!


Câu chuyện của tôi và em bắt đầu khi tôi còn là một cậu sinh viên năm thứ 2. Tôi tình cờ quen em vào một buổi chiều khi tôi đang trên đường đi học về, thấy em đi bộ trên đường, tôi ghé lại cho em đi nhờ xe. Thấy em vui tính, nói chuyện dễ thương nên tôi xin số điện thoại rồi bắt đầu làm quen. Từ đó cứ sáng tôi lại qua đón em đi học, chiều đón em rồi hai đứa cùng về vì phòng trọ của em cũng gần phòng tôi.

 

Thời gian cứ thế trôi qua, nói chuyện với nhau được gần hai tháng thì chúng tôi yêu nhau. Thời gian đầu tình yêu của chúng tôi tràn ngập hạnh phúc và tôi đã mơ về một tương lai cùng em sau này. Nhớ lại những giây phút đó đôi lúc tôi cảm ơn ông trời vì đã mang đến cho tôi một người con gái tuyệt vời đến thế.

 

Nhưng rồi, sau bốn tháng yêu nhau, em bắt đầu bộc lộ những tính xấu. Những lúc đi chơi hay đi ăn tôi đều trả tiền hết, nhưng chưa bao giờ tôi thấy em nói với tôi một câu dễ nghe. Em tự ý lấy tiền của tôi đi mua sắm. Tôi đồng ý mình là con trai thì không nên tính toán nhiều nhưng nếu đã yêu nhau thì cũng phải hiểu cho nhau vì đều là cảnh sinh viên cả.

 

Có khi đến cuối tháng trong người tôi không còn lấy một đồng nào nhưng đi chơi, đi ăn với em chưa bao giờ em để ý đến chuyện đó. Sợ em giận nên tôi đành phải đi vay tiền bạn để trả.

 

Nhiều lúc không có tiền để đưa em đi chơi thì em lại giận và dẫn đến cãi nhau. Nhiều lúc tôi thầm nghĩ em yêu tôi là vì cái gì? Chẳng lẽ tình yêu được xây nên bằng tiền hay sao?

 

Không chỉ bắt mỗi tôi trả tiền khi đi ăn chung, đôi lúc đi sinh nhật bạn của em nhưng em vẫn bắt tôi mua quà, thậm chí khi đi ăn cùng bạn, em đều nói một câu: “Anh trả tiền đi rồi về!”. Tôi đành lấy tiền ra trả mà không nói được lời nào, thật sự nhiều lúc em đòi hỏi quá nhiều.

 

Có những lúc tôi nổi nóng, nói thẳng với em: “Anh cũng là sinh viên như em, anh cũng đâu có nhiều tiền. Em phải hiểu điều đó chứ, em đừng đòi hỏi anh quá nhiều, mình còn phải lo cho tương lai nữa”. Lúc đó em giận tôi một tuần không nói gì, cuối cùng tôi phải làm hòa nhưng tính em vẫn thế không hề thay đổi, em và tôi vẫn cãi nhau thường xuyên vì chuyện tiền bạc.

 

Thời gian sau đó, những cuộc cãi vã, xích mích ngày càng nhiều. Tôi càng ngày càng cảm thấy chán nán và mệt mỏi. Tôi không còn đủ sức để duy trì mối quan hệ này nữa. Tôi quyết định chia tay em. Ngày tôi nói lời chia tay, em khóc rất nhiều, tôi vô cùng đau lòng vì tình cảm tôi dành cho em là thật. Nhưng tôi vẫn cương quyết với quyết định của mình, vì tôi không thể yêu một cô gái suốt ngày chỉ biết đòi hỏi mà không biết san sẻ với bạn trai của mình.

 

Theo Xuân Hải

Thanh Niên

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm