Dòng thư nghĩa tình người bệnh dành cho những bác sĩ không rõ mặt, rõ tên
(Dân trí) - Được ra viện ngày 19/8, các bệnh nhân mắc Covid-19 điều trị tại Bệnh viện Trung ương Huế cơ sở 2 đã gửi thư cảm ơn với tấm lòng tri ân đầy xúc động đến đội ngũ y bác sĩ.
Các bác sĩ mồ hôi ướt đẫm như mưa
Bệnh nhân (BN) Trần Thị M. (37 tuổi, quận Hải Châu, TP Đà Nẵng) không nghĩ mình còn ngồi đây để cảm ơn các bác sĩ sau khi được chữa khỏi Covid-19. Khi biết mình mắc bệnh, chị M. rất hụt hẫng và hoang mang. Xe cứu thương đưa chị ra Huế thì người chị không đứng vững được.
Tuy nhiên, chỉ sau 1 tiếng vào viện, chị M. đã được các bác sĩ, điều dưỡng điều trị, chăm sóc rất tận tình chu đáo. “Lúc đó, trong lòng em thấy rất an tâm và như được cảm giác đứa trẻ được mẹ vỗ về”. Mỗi ngày nhìn thấy các bác mồ hôi ướt đẫm như mưa mà em thấy mình phải cố gắng vượt qua để không phụ lòng các bác đã vất vả hy sinh để cùng em chữa bệnh
Thời gian trôi nhanh, 20 ngày chị M. đã khỏe mạnh và thông báo được xuất viện, lúc đó chị xúc động mừng rơi nước mắt.
Chị M. cho biết sẽ không bao giờ quên ơn các bác sĩ, các bác đã rất nhiệt tình tận tâm đúng như câu “Lương y như từ mẫu”. “Em chỉ biết cảm ơn tất cả y bác sĩ trong khoa và Trung tâm cách ly Bệnh viện Trung ương Huế cơ sở 2. Các bác đã để lại cho em rất nhiều ấn tượng mà có lẽ không bao giờ em quên được. Một lần nữa em xin cảm ơn bằng tất cả tấm lòng em. Xin kính chúc các bác thật nhiều sức khỏe và hạnh phúc” – chị M. viết trong sự biết ơn vô hạn với những “thiên thần áo trắng” đã mang lại sự sống cho mình.
Lời cảm ơn tận đáy lòng của nữ bệnh nhân nhỏ tuổi nhất
Là BN nhỏ tuổi nhất trong 12 BN đang điều trị, em Hoàng Thị Ngọc D. (27 tuổi, quận Cẩm Lệ, TP Đà Nẵng) bị suy thận giai đoạn cuối. Ngày được thông báo chuyển ra Huế điều trị, trong lòng D. không khỏi hồi hộp, hoang mang, lo lắng kèm theo nỗi sợ hãi dày vò. Cả gia đình em ai cũng đau lòng.
“Rời xa gia đình mấy trăm dặm, không người thân bên cạnh, em sẽ ra sao khi không có ai đồng hành. Xe lăn bánh sau 3 giờ thì cũng đến nơi, mỗi bệnh nhân 1 bộ đồ bảo hộ, ai ai ở đây cũng vậy” – những dòng thư đầu tiên kể lại quá trình được đưa ra Huế điều trị Covid-19.
Em D. kể lại, chỉ biết phân biệt các bác sĩ qua những dòng chữ ghi trên mặt áo, những chiếc áo lấm lem mồ hôi của sự vất vả hy sinh. Tự đâu đó, chắc có lẽ là bằng tấm lòng yêu thương đồng bào và lương tâm của người làm nghề y, sự ân cần của mấy bác đã phần nào làm em bớt đi căng thẳng và lo sợ.
Cảm nhận được các bác sĩ ở đây chính là những người thân đồng hành cùng em qua những thời khắc sinh tử, D. càng trân quý hơn tấm lòng của y bác sĩ. Em nhớ rất rõ khi “từng đêm trắng các bác thức để kiểm tra từng bệnh nhân. Từng suất cơm đầy dinh dưỡng và lời động viên, quan tâm tích cực của các bác đã vực em đứng lên và tự chiến đấu cho sự khỏe mạnh của mình. Các bác là gia đình, người thân của em”.
Đặt tình cảm vào những người “chiến sĩ” áo trắng nhưng chưa bao giờ D. thấy được khuôn mặt của các bác sĩ, nhưng tình yêu thương kết nối đã làm em không thể quên, và càng không thể quên các bác đã thao thức điều trị tích cực liên tục cho em để D. có thể chiến thắng được đến đích cuối cùng.
“Cảm ơn các bác, lòng em biết ơn sâu sắc vì sự hy sinh của các bác, 1 sự hy sinh thầm lặng trên 1 đấu trường thầm lặng mà các bác chứ không ai khác là những chiến binh, đồng hành cùng em từng giây phút để bảo vệ em, chăm sóc em, giành lại sự sống không chỉ cho riêng mình em” – em D. xúc động viết.
Cuối thư, tự đáy lòng D. không có gì hơn ngoài sự biết ơn và cảm kích sâu sắc đến Nhà nước Việt Nam, Ban Giám đốc Bệnh viện Trung ương Huế và đội ngũ y – bác sĩ khoa Hồi sức Tích cực khu cách ly đã điều trị và mang lại sự khỏe mạnh cho em.