Yêu bố, “ghét” bố
Con yêu bố đủ điều. Yêu nhất là khi đọc nhật ký của bố viết về mẹ những ngày xưa...
“Yêu em, tôi như người chơi đu, càng lên cao càng không dừng lại được. Vậy mà em lại cứ kiêu ngạo đến thế. Cứ hờ hững như thế... Tôi đếm từng bước bối rối ngoài hành lang, tới khi nghe tiếng oe oe thì mới chạy ào vào xem con trai hay gái. Hai con mắt như hai hột nhãn, tháo láo, trân trân liếc qua liếc lại. Bà mụ đét cho mấy cái vào mông mới khóc. Kiểu này là lì lợm phải biết!”...
Yêu bố nhất là những ngày hai đứa con lũn cũn bên bố để làm lồng đèn hình con bướm, cái tàu, cả Doremon. Những đồ chơi bố làm lúc nào cũng độc đáo. Mấy con búp bê bằng giấy của con cũng đẹp hơn hẳn của lũ con gái trong xóm, trên lớp. Bố cũng làm cả đồ chơi cho bố nữa. Những tranh khắc thiếu nữ, chim bồ câu. Mấy cái chậu ximăng có khuôn đúc hẳn hoi. Rồi bố còn kiên nhẫn ngồi chỉ cho con chơi cờ vua. Đi thi thành phố mấy năm và lần nào cũng giành giải bét. Vậy nhưng con vẫn yêu bố, ông thầy dạy cờ dở ẹt.
Yêu bố nhất là những lúc chở con đi học. Cái bụng phệ của bố ôm mãi không hết vòng tay. Sau này con cũng ôm người yêu như thế, nhưng vòng tay con nít còn đâu. Nên con nhớ cái cảm giác cố chạm những ngón tay vào nhau cho vừa nhưng vòng eo “siêu mẫu” của bố chỉ đủ cho con với với mấy ngón xíu xíu. Yêu bố nhất là lúc bố xỉn. Lúc đó hai đứa con luôn có quà. Vì cứ sợ mẹ càu nhàu nên phải mua chuộc những đứa con. Bố còn nhét búp bê trong bụng, về tới nhà la um sùm: tui đau bụng quá, sắp sinh em bé rồi đây! Oe oe... Con búp bê quà 8/3 đầu tiên cho con biết ngày 8/3 không những của cô, của mẹ, mà còn là của con nữa!
Yêu bố nhất là những ngày mẹ giận, bỏ ăn nằm khóc tấm tức trên giường. Bố năn nỉ ăn một chén thôi rồi giận bao nhiêu cũng được.
Bố còn chỉ cho hai chị em chia phần: đứa này chia thì đứa kia được chọn - rất công bằng không ai phần hơn. Bố còn dặn dò: Đừng láu táu khi làm bài kiểm tra và đừng hát nghêu ngao “Tình yêu anh ơi cút bắt trò chơi...” khi mới 12 tuổi; đừng chu miệng thổi kẹo cao su bụp bụp như thằng trai ngổ ngáo.
Yêu bố nhất là những dòng đề trong mấy cuốn sách bố mua tặng. Con biết đọc lúc mới học mẫu giáo và bắt đầu đọc truyện tranh khi học lớp 1. Con đọc Nhật ký Anne Frank và cả Những kẻ tủi nhục khi mới học lớp 5. Khi con 13 tuổi, hoang mang khi vô tình đọc Trăm năm cô đơn, và bố nói: con để sau hẵng đọc. Bố chỉ con cách cầm quyển sách không bị nhàu, bị gấp nếp mặc dù đến bây giờ cái tật bừa bãi vẫn chưa chừa.
Yêu bố cả những lúc bố cho ăn đòn, dù con khóc váng ngay khi bố đi tìm roi. Con không thèm nhìn mặt bố, nhưng không thể nào hết yêu bố vì đôi mắt của bố đỏ hoe khi con lên cơn sốt.
Yêu bố, con yêu cả tiếng xe của bố. Con hay ngóng, ngóng mãi đến tận bây giờ tiếng xe Cub 70 cũ kỹ.
... Càng yêu bố bao nhiêu thì bây giờ con càng “ghét” bố, vì bố luôn bên con những ngày con chưa biết gì, tới lúc con bắt đầu cần bố thì đã không còn bố để yêu thương.
(Thắp nhang thay nến sinh nhật bố, bố ơi cả nhà mình vẫn mãi mãi yêu bố).
Theo Hoàng Phố
Tuổi Trẻ