Xa quê ngày bão nổi…
(Dân trí) - “Nhà đổ rồi con ạ, mái ngói cũng bị gió cuốn phăng”, từng giọt nước mắt nóng hổi. Tôi khóc vì thương mẹ, thương những con người khốn khổ nơi miền quê nghèo. Bão hun hút như muốn nuốt chửng cả dải đất miền Trung, lòng người con xa xứ bất chợt nghẹn đắng!
Quê tôi ở miền Trung, dải đất quanh năm oằn mình với thiên tai khắc nghiệt, chưa một phút giây nào người dân nơi đây được thảnh thơi mà sống một đời an yên. Nắng hạ cháy khô cằn cả một vùng, mùa mưa lũ ngập trắng xóa cả làng mạc, đồng ruộng.
Trong kí ức tuổi thơ tôi là mùa mưa với tiếng gió gầm gừ bên ngoài khung cửa sổ, là những trận bão quật ngã tất cả thứ gì khi nó ngang qua. Thân cha gầy guộc mang từng bao cát chắn trên mái ngói để căn nhà nhỏ không bị cuốn đi, mẹ mặc vội chiếc áo mưa mỏng ướt hơn nửa người lùa lũ gà con vào chuồng. Những ngày ấy, chị tôi ôm tôi thật chặt, hứng từng giọt nước nhỏ từ mái nhà bị dột.
Tôi còn nhớ rõ khoảnh khắc mình khóc òa vì tất cả sách vở ướt nhẹp, để khi cơn bão đi qua mẹ mang từng cuốn hong ngoài nắng để tôi có thể dùng lại. Tôi lớn lên với những ký ức ướt mưa, với nỗi sợ mỗi mùa gió nổi, với nước mắt, với mồ hôi và tấm lưng ấm áp cha cõng tôi đi tránh bão.
Mưa xối xả, mưa trắng trời, trắng đất, mưa điên cuồng đổ xuống mảnh đất vốn chịu nhiều đau thương. Đêm, lốc xoáy, cả xóm nhỏ chẳng ai còn nhà để ngủ.
Năm nào cũng như năm nào, những con người nhỏ bé oằn mình chống chọi với cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Cánh đồng lúa trổ bông ngập chìm trong nước trắng, bát cơm chan lẫn nước mắt. Bao công sức, bao giọt mồ hôi của người dân nghèo gửi vào đồng ruộng cũng “đổ sông đổ bể” sau trận mưa lớn.
Mùa bão, người mẹ già gào thét tên con trong mắt bão, đứa trẻ nhỏ với ánh mắt buồn kiếm tìm bóng cha nơi biển nước mênh mông. Ngôi nhà bên bờ sông êm đềm bị cuốn phăng theo dòng nước lũ chẳng còn dấu vết…
Giờ đây, khi đang ở một nơi cách quê nhà mấy trăm cây số, lòng tôi lại nổi giông tố khi nghe tin cơn bão mạnh nhất từ trước đến nay đổ bộ trực tiếp vào miền Trung. Chẳng thế làm gì ngoài việc nhấc điện thoại lên và gọi về cho người thân, những tiếng tút tút kéo dài không ai nhấc máy là lòng tôi lại bất an lạ kỳ.
“Nhà đổ rồi con ạ, mái ngói cũng bị gió cuốn phăng”, từng giọt nước mắt nóng hổi. Tôi khóc vì thương mẹ, thương những con người khốn khổ nơi miền quê nghèo. Bão hun hút như muốn nuốt chửng cả dải đất miền Trung, lòng người con xa xứ bất chợt nghẹn đắng!
Những đứa trẻ sinh ra trong mùa bão, lớn lên với bát cơm chan lẫn nước mưa, trưởng thành bên tiếng gió rít dữ dội thường kiên gan, nghị lực như chính con người dải đất giữa của đất nước hình chữ S này vậy.
Đã quá quen với cảnh thiên tai, con lũ lênh láng nước ngập mái nhà, người miền Trung đứng dậy, khom lưng dọn dẹp đống đổ nát, lợp lại mái nhà, rồi lại chờ những cơn bão mới. Nghe tin đài, bão đổ bộ, hình dung dáng mẹ liêu xiêu dưới trời mưa ào ào, tôi chỉ biết khóc và cầu nguyện.
Mùa bão nổi, lòng người xa quê cũng đầy giông tố. Đứng ở một nơi xa nhìn về quê mẹ mùa bão, chỉ mong trời bớt mưa, gió bớt mạnh để miền Trung bớt khổ đau…
Thi Thi