Trót trao "cái ngàn vàng" nhưng bị bạn trai phán "lẳng lơ"

(Dân trí) - Câu chuyện của một cô gái đã chủ động dâng hiến "cái ngàn vàng" nhưng bạn trai lại nảy sinh nghi ngờ, ghen tuông và thậm chí cho rằng cô có "bản chất lẳng lơ".

Chủ đề "trinh tiết" cho tới nay vẫn luôn là chủ đề nhạy cảm, thu hút sự quan tâm của dư luận. Chính vì vậy, khi câu chuyện của cô gái được đăng tải, rất nhiều người đã góp lời bình luận.

Thành viên Huyền Vũ nói: "Không phải đàn ông nào cũng như vậy. Chẳng qua anh ta cổ hủ và no xôi chán chè rồi thôi. Nhiều người con trai nghĩ như người yêu bạn vì xã hội lạc hậu này cho họ nghĩ thế. Muốn thay đổi xã hội thì thay đổi nhận thức bản thân mình đã.

Tự chủ độc lập rồi, bạn sẽ gặp những người đàn ông văn minh, hiểu biết và hiện đại cũng tầng lớp với bạn hơn. Nên chắc chắn không phải đàn ông nào cũng thế".

Thành viên Lê Trần Phong cho rằng: "Không có cái gọi là "ngàn vàng". Đừng quá quan trọng hóa cái đó để mà đè nặng lên bản thân. Ngủ với nhau vì lợi ích chung, đừng nghĩ mình dâng hiến hay "cho" gì cả. Đừng hạ thấp hay hi sinh mình kiểu đấy.

Hãy nghĩ mình là người trong cuộc, tự nguyện để hưởng thụ cái mà mình muốn với người mà mình yêu, bình đẳng và fairplay. Cá nhân mình không coi thường những cô gái yêu thương thật lòng, chỉ cần biết phòng tránh cẩn thận và đừng có lang chạ linh tinh".

Thành viên Hoàng Hải nhận xét: "Tên này bỏ bạn là may mắn cho bạn rồi đấy cô gái, cố níu kéo lúc được sau này nó cho "ăn hành" cả năm liệu bạn chịu được bao lâu,và hạnh phúc bền đẹp mà bạn hi vọng được bao lâu? Với một kẻ đa nghi, gia trưởng và vô tình như cậu ấy thì tôi nghĩ không xứng đáng với bạn đâu".

Thành viên Thùy Dung Nguyễn đưa ra ý kiến khác: "Tôi nghĩ bạn tiếc cái quý giá của bạn nhiều hơn là tình yêu dành cho anh ta. Đàn ông mà thiếu tự tin và không tin tưởng người mình yêu như vậy thì còn níu kéo làm gì".

Chuyện được chia sẻ trên diễn đàn của sinh viên Đại học Kinh tế quốc dân:

#9947: Có phải đàn ông ai cũng như vậy

Tôi là k52 và bạn trai hiện tại của tôi từng học FTU quen nhau được gần 1 năm, trong suốt 1 năm đó, cả hai chỉ qua lại bình thường, mối quan hệ của chúng tôi không có gì đột phá.

Sau đó vì muốn chuyện tình cảm trở nên thân thiết hơn, tôi chủ động tỏ tình với anh, lúc đó chúng tôi mới thực sự chính thức yêu nhau.

Thực tế tôi không phải là người phụ nữ dễ dãi. Trước đây có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi không hề động lòng, cũng không hề lấy tình cảm hoặc thân xác để đánh đổi hay lợi dụng người khác để thỏa mãn nhu cầu vật chất của mình. Tôi tự tin mình là một trong những cô gái đàng hoàng, tử tế và trong sạch.

Tuy nhiên, như người ta nói cái gì quá cũng không tốt. Vì chưa yêu ai đến khi gặp được người trong mộng, tôi như mê muội, không muốn giữ lại cái gì.

Phụ nữ khi yêu thật lòng thường rất khổ, nhưng đối với người đàn ông mình yêu, tôi không muốn bỏ lỡ, vì vậy lần này tôi đã chủ động. Tôi không nghĩ rằng nó lại trở thành lý do khiến tôi mất đi người tôi yêu.

Tôi chủ động dâng hiến "cái ngàn vàng" cho anh mà không hề hối tiếc, tưởng rằng anh sẽ trân quý tấm lòng và tình yêu tôi dành cho anh nhưng tôi đã lầm.

Sau thời gian không lâu, anh thay đổi thái độ rất nhiều, không còn yêu thương, cưng chiều tôi mà luôn nghi ngờ, cáu gắt, thậm chí có lúc còn nói kháy tôi.

Vì công việc luôn thay đổi nên anh phải đi công tác thường xuyên. Tuy nhiên, mỗi lần trở về sau chuyến đi, anh luôn nghi ngờ với lý do khiến tôi cảm thấy rất khó chấp nhận.

Anh nói rằng vì tôi là người phụ nữ chủ động nên anh không yên tâm. Anh luôn lo lắng và suy nghĩ đến chuyện tôi tự nguyện hiến dâng cho anh.

Tôi đã giải thích lý do tôi làm như vậy rất nhiều lần nhưng trong lòng anh vẫn luôn nặng nề. Thực tế, tôi có thể hiểu được cảm xúc của anh, anh sợ khi anh không ở nhà tôi sẽ đi lăng nhăng với người khác.

Vì yêu anh tôi đã quyết định thực hiện một số thay đổi trong cuộc sống hàng ngày của mình. Tôi không ăn mặc hở hang, không trang điểm đậm, chỉ muốn anh có một chút cảm giác an toàn. Đáng tiếc, sự thay đổi của tôi cũng không nhận được sự quan tâm của anh.

Anh chẳng phản ứng gì và thái độ ấy khiến tôi vô cùng khó chịu. Không hiểu anh nghĩ gì, tôi thấy thất vọng về tương lai, vì vậy tôi bắt đầu trở nên dễ xúc động. Dù xảy ra một chuyện nhỏ cũng khiến tôi khóc lóc và cả hai ngày càng mâu thuẫn nhiều hơn.

Khi công ty tôi đón một đồng nghiệp mới, anh ta mới đến chưa biết gì nhiều nên thường gọi điện hỏi tôi. Ngày hôm đó, tôi chỉ ở nhà, anh ta lại gọi, lúc nói chuyện có cười nói mấy tiếng. Ai biết được, bạn trai tôi cho rằng tôi và anh ta có mối quan hệ không bình thường.

Anh ấy nói rằng những người phụ nữ như tôi đa số đàn ông đều không thể chấp nhận được, và thậm chí còn nói rằng đây là vấn đề về bản chất của tôi, vì tôi lẳng lơ nên có nhiều gã đàn ông ong bướm "bắt sóng" được.

Không cần biết tôi giải thích như thế nào, anh ấy nhấn mạnh, không chia tay với tôi không được. Tôi choáng váng, hụt hẫng, suy sụp, dù làm gì cũng không thể níu kéo được anh.

Vẫn biết rằng cuộc tình này sẽ rất khó khăn nhưng tôi không muốn mất anh bởi tôi đã yêu anh thật lòng và trao cái quý giá nhất của đời con gái.

M.C