Tập yêu người không yêu mình?

Khi yêu, không ít người từng nhìn thấy nỗi lòng của mình trong đôi câu thơ tình nổi tiếng của Xuân Diệu: Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu/ Người ta phụ, hoặc thờ ơ chẳng biết.

Không biết từ lúc nào anh lại thích nhìn những tấm hình của em trên cái điện thoại của mình. Nhiều người nghĩ anh không bình thường khi vừa nhìn điện thoại vừa cười.

 

Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau trong buổi học đầu tiên của năm 12? Ấn tượng đầu tiên về em là cô bé nhỏ con, hơi nhút nhát, đeo kính. Lần đầu tiên mình nói chuyện với nhau hình như là lúc em xin đổi chỗ vì em bị cận thị.

 

Ban đầu anh không để ý đến em nhiều lắm. Rồi em muốn anh kèm cho em môn hóa. Anh chưa dạy em được gì thì em đã gọi anh là "sư phụ" rồi. Năm học lớp 12, anh vui nhất là mỗi ngày đi học được gặp mọi người và nhất là được gặp em. Anh ngồi ngay phía sau em, làm đủ trò chọc em: đá vào chân ghế, kéo tóc, không chỉ bài em, làm cho em bực tức. Những lúc em nổi khùng, trông em dễ thương lắm và chính những lúc đó anh thấy vui nhất!

 

Chín tháng trôi qua nhanh thật, thi tốt nghiệp xong thì mỗi đứa một nơi! Ngày em báo tin em đậu vào hai trường đại học, anh sướng muốn điên lên được! Anh muốn nhảy khỏi xe buýt mà anh đang đi để tìm em!

 

Em nhớ sinh nhật em năm ngoái chứ? Đó là lần đầu tiên anh gặp em trong thành phố kể từ khi đi học trên này! Anh chở em bằng chiếc xe đạp chạy vòng vòng. Lúc đó anh nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế giới!
 
Tập yêu người không yêu mình? - 1

 

Mới đây mà mình biết nhau cũng hơn hai năm rồi! Cô bé ngày nào giờ đã lớn hơn, chững chạc hơn và khác xưa nhiều lắm! Vào thành phố cũng lâu rồi nhưng có mấy lần anh được gặp em đâu. Mỗi lần gặp em tâm trạng anh mỗi lúc một khác: hồi hộp có, vui sướng có, lo lắng có, tức giận cũng có và gần đây hụt hẫng.

 

Trước khi gặp em, anh muốn nói với em rất nhiều, nhưng khi gặp được anh lại chẳng nói được điều gì! Anh nhát gan quá phải không? Rồi một ngày anh nhận ra anh đang yêu em. Em có biết  được điều đó? Anh muốn cho cả thế giới này biết anh yêu em, nhưng mỗi lần anh muốn nói ra em lại chặn anh lại!

 

Có lần anh chở em đi học về. Anh hỏi: "Em có bạn trai rồi à? Người bạn chở em đi học hằng ngày có phải là bạn trai em không?”. Em trả lời: “Anh muốn nghĩ sao cũng được, nếu đúng thì sao mà không đúng thì sao?”...

 

Anh muốn điên lên nhưng không muốn hỏi nhiều vì sợ làm em buồn, anh không muốn nói nhiều nữa vì nên nói gì với em bây giờ? Anh đã không nói gì nhiều trong bữa gặp mặt hôm đó! Những câu nói của em lúc đó làm anh suy nghĩ rất nhiều! Anh cố hi vọng điều đó đừng xảy ra nhưng anh linh cảm đó là sự thật. Anh phát hiện ra anh là người thừa trong trái tim em. Ý nghĩ đó ám ảnh anh đến tận bây giờ!

 

 

 

"Anh phát hiện ra mình là người thừa trong trái tim em. Ý nghĩ đó ám ảnh anh đến tận bây giờ!" - Ảnh minh họa: từ Internet

 

Em luôn lạnh lùng với anh nhưng chẳng lẽ anh cũng làm thế với em? Hình như lúc nào em cũng bận rộn. Những lúc muốn gọi điện hay nhắn tin cho em anh đều phải suy nghĩ! Vì nhiều lần như thế anh nhắn tin cho em nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Nhiều lúc anh đã nghĩ mình không được tôn trọng! Hình như em không thích nhận những tin nhắn từ anh!

 

Rồi những lần chở em đi chơi đâu đó, anh cũng cảm thấy em không vui! Anh nói thật! Không biết là do học hành hay vì em đã có người khác để quan tâm! Hay là em cảm thấy sự có mặt của anh là thừa!? Anh sợ câu em nói: “Chúng ta chỉ là bạn”.

 

Những lời nói tưởng chừng vô hại của em nhiều lúc khiến anh cảm thấy mình là người chẳng ra gì! Nhiều lúc anh lên Facebook cũng chẳng để làm gì ngoài việc đọc những câu nhận xét và xem những bức ảnh của em. Em không còn hồn nhiên như xưa! Hình như kể từ lúc có tình yêu, em đã khác nhiều!

 

Và bây giờ anh đang trốn tránh em - người anh yêu quý nhất! Anh không muốn cầu xin em tình yêu vì điều đó là không thể! Nhưng anh không muốn mất em dù anh biết chưa bao giờ anh có được em! Hình như anh đang tập yêu một người không yêu mình.

 

Tình cảm anh dành cho em là tài sản lớn nhất của anh. Chắc em đang cười vì câu nói này. Nhưng em à! Anh đang nói vô cùng nghiêm túc!

 

Từ khi biết em, anh đã thay đổi nhiều, lớn hơn, suy nghĩ nhiều hơn và thích đùa hơn. Anh sẽ luôn chờ em nơi cuối con đường mà mọi người thường gọi là “con đường hạnh phúc”. Anh không tin có con đường này nhưng cứ giả sử là có đi em nhé! Vì đôi lúc người ta phải giả sử những điều không có thật! Còn em, em có chờ anh không?

 

Theo L.K.

Tuổi trẻ