Ta yêu nhau từ lần vào nhầm phòng?

Tôi và anh sẽ chỉ là những người xa lạ nếu không có lần anh vô tình vào nhầm phòng tôi để tìm người quen…

Tôi nhớ hôm đó là một ngày cuối tháng 12, kí túc xá (KTX) yên ắng với cái lạnh tê tái và cơn mưa cuối mùa. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cả 4 tiểu cô nương xinh đẹp của phòng tôi đều ở nhà (thường thì 7,8 giờ tối ai cũng bận bịu cả, nếu không bận học thêm thì cũng bận chạy xô dạy kèm rồi), đang nghêu ngao hát thi thì nghe có tiếng ngoài hành lang:

 

- Có ai tên Nguyệt học khoa toán tin không nhỉ?

 

Cái không khí se se lạnh của Đà Lạt thường làm người ta nổi hứng nghịch ngợm, nhất là đối với nhóm tứ quái phòng tôi vốn sôi nổi có tiếng ở KTX thì đây cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Hẩm Hương có lẽ vì nằm giường trên nên nghe rõ nhất, đã rất nhiệt tình:

 

- Ai tìm Nguyệt đấy, Nguyệt ở phòng 12 B1 đây.

 

Thế rồi những vị khách lạ bước vào phòng tôi với tâm trạng đầy vui vẻ. Qua màn chào hỏi, giới thiệu, là những câu chuyện trên trời dưới bể khiến ai nấy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo. Thay vì phải cảm ơn họ đã mang đến nụ cười, chúng tôi đáp lại bằng trò nghịch ngợm tinh quái.

 
Ta yêu nhau từ lần vào nhầm phòng?  - 1
 

Khi các chàng tạm biệt chúng tôi ra về, bước khỏi cửa mới ngã ngửa ra là mất giầy. Khổ chủ như chúng tôi không thể thờ ơ hay khoanh tay đứng nhìn được, nên cũng nháo nhác đi tìm giúp và chẳng cần đến 5 phút, giầy đã được tìm ra.

 

Những chiếc giầy tội nghiệp đã bị ướt sũng và bốc mùi nồng nặc. Chàng nào chàng nấy mặt méo xệch đi vẫn cố gắng nói như thể để động viên chính mình:

 

- Không sao đâu, chắc vẫn đi được mà.

 

Tiễn các chàng tới cầu thang, chúng tôi quay vào phòng mà không giấu nổi niềm sung sướng vì chiến công quá lớn. Một chai nước mắm loại hảo hạng đã được tặng cho những chiếc giầy, hay nói cách khách là những chiếc giầy đã được vinh dự uống loại nước đặc biệt.

 

Không khí của chiến công ấy vẫn còn lẫy lừng cho tới khi "Mướp" luộc xong gói mì trắng để thưởng công cho chúng tôi bằng bữa ăn khuya thịnh soạn, sờ tới mắm thì ôi thôi, chai mắm đã cạn ráo tới giọt cuối cùng! Nó ngồi nhăn nhó nói như mê sảng:

 

 - Đúng là gieo nhân nào gặp quả đó.

 

Thời gian như mũi tên lao đi thật nhanh và câu chuyện về những chàng trai bất hạnh kia cũng chìm vào quên lãng nếu như không có một ngày tôi bị tai nạn và phải vào viện.

 

Người thanh niên tốt bụng đưa tôi nhập viện hôm đó không ai khác chính là một trong số những nạn nhân tội nghiệp đã bị chúng tôi đùa cợt ngày nào.

 

Mặt tôi đỏ bừng bừng vì xấu hổ khi nhận ra anh, còn anh thì nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến:

 

- Em cố gắng nghỉ cho khỏe nhé! Anh phải về đi làm, chiều anh ghé thăm em.

 

Suốt thời gian tôi nằm viện anh thường vào thăm tôi, kể truyện cười cho tôi nghe, giúp tôi quên đi những cơn đau. Tôi đã không ít lần phân vân muốn hỏi xem anh còn nhớ lần vào nhầm phòng tôi không. Như hiểu được tâm trạng ấy của tôi, anh đáp lại bằng một giọng điệu đầy hài hước:

 

- Từ ngày vào nhầm phòng em, bữa nào không có chén nước mắm là anh nuốt cơm không trôi được.

 

Ngày qua ngày, anh nhắn tin gọi điện hỏi thăm tôi, những câu hỏi thân tình, cởi mở nhưng chất chứa biết bao sự quan tâm, tôi thấy lòng bắt đầu xao xuyến khi nghĩ về anh.

 

Có lẽ trái tim non nớt của tôi cũng bắt đầu biết rung lên những nhịp đập của yêu thương, nhung nhớ. Vẫn con dốc ngày nào tôi đi từ KTX tới trường và từ trường về KTX nhưng giờ đây sao đẹp đến thế, 2 bên đường là hàng hoa mimoza tỏa hương thơm ngát.

 

Tôi bước thong thả trong ánh chiều nhạt nắng, gió khẽ đong đưa như tiếng hát ai đó đang ngân lên khúc tình ca nồng say. Bóng anh đứng bên kia đường đang vẫy tay gọi, khiến lòng tôi trào lên bao cảm xúc hạnh phúc xốn xang.

 

Tôi nhận lấy bó hồng đỏ thắm anh trao như nhận lấy tín vật của tình yêu đôi lứa, hoàng hôn màu tím trải khắp phố núi chiều nay nhuốm thêm bao sắc thắm của tin yêu, hi vọng.

 

Tiếng anh ấm áp thì thầm bên tai: Mình sẽ dìu nhau đi suốt cuộc đời em nhé!

 

Tôi ngả đầu vào vai anh như vầng trăng ngả vào lòng nước, hạnh phúc quá đỗi đơn sơ như điều bình dị mỗi ngày của cuộc sống. Tôi thầm cảm ơn thượng đế đã khéo sắp đặt để chúng tôi được gặp nhau, được trở thành một nửa của đời nhau.

 

Theo Thủy Nguyễn

Vietnamnet