Sống thật

Giữa xã hội xô bồ, hầu hết ai cũng trang bị cho mình một chiếc mặt nạ... Mỗi khi ra đường, người ta lại đeo nó lên, đấy là chưa nói đến việc ngay cả khi ở nhà với những người thân yêu của mình, họ cũng cứ để yên cái mặt nạ ấy mà chuyện trò.

Bề ngoài thì tôi có vẻ trơn tru, hoa mỹ nhưng đó chỉ  là mặt nạ tôi đeo thôi. Bên dưới nó mới thực là tôi, tôi của sự lộn xộn, sợ hãi và cô độc. Nhưng tôi đã giấu sự thô ráp của chính mình đi.

 

Tôi không muốn bất cứ ai biết những điểm yếu, những điều xấu xa của mình. Tôi làm cho những suy nghĩ về sự yếu đuối và sợ hãi của mình không  bị vạch trần ra. Lý do tại sao tôi tạo ra mặt nạ để giấu vẻ ngoài giả mạo, vô tình của mình là để giả vờ, để che giấu tôi khỏi những ánh mắt đang liếc nhìn đang phán xét.

 

Nhưng tôi không thể nói cho mọi người biết điều này. Tôi không dám. Tôi sợ. Tôi sợ rằng đằng sau ánh mắt của mọi người sẽ không có sự chấp nhận và tình yêu dành cho tôi. Tôi sợ rằng mọi người sẽ nghĩ xấu về tôi, tôi sợ rằng mọi người sẽ cười vào mặt tôi, và tiếng cười của mọi người sẽ giết chết tôi.

 

Tôi sợ rằng tôi không tốt và ai đó sẽ nhìn thấy điều đó và loại tôi ra trong trái tim của họ. Vì thế tôi chơi một trò ghê tởm với cái mặt nạ che đậy bên ngoài mà bên trong là một đứa trẻ yếu đuối đang run rẩy thèm khát sự yếu thương. Kết cục là cả cuộc đời tôi tôi phải đeo mặt nạ, đeo hàng ngàn cái mặt nạ mà tôi chẳng muốn tí nào. 

 

Tôi không thích giấu mình dưới lớp mặt nạ, cũng như cái trò hời hợt mà tôi đang chơi. Tôi thích được là chính tôi, được thành thật và được hồn nhiên với chính mình. Và bạn đã đến để giúp tôi, để đưa tay ra chào đón tôi.

 

Tôi muốn bạn biết bạn quan trọng đối với tôi dường nào, bạn có thể là người tạo ra con người thật của tôi nếu bạn muốn. Bạn hãy giúp tôi đập tan bức tường mà đằng sau đó là tôi đang run rẩy. Mọi người có thể khiến tôi ném đi tấm mặt nạ đó, có thể giải thoát tôi khỏi thế giới của sự âu lo và bất an...

 

Nhưng tôi biết điều đó sẽ không dễ dàng gì cho bạn đâu. Những năm tháng dài đằng đẵng của sự bất an và cảm giác vô dụng đã hình thành nên một bức tường kiên cố, kiên cố hơn cả những bức tường cao nhất - bức tường của sự hy vọng.

 

Thỉnh thoảng tôi hay tưởng tượng mình đang bay, đang sống trong một môi trường chân không, ấy cũng là tôi đã tự đeo chiếc mặt nạ thuỷ tinh trong suốt vào, lúc đó tôi được là chính mình, lúc đó tôi là thiên thần? Mỗi người chúng ta đều mang trong mình một cái mặt nạ, vậy bạn ơi tôi sẽ giúp bạn gỡ mặt nạ ra cũng như là tôi đang cần sự giúp đỡ của bạn vậy...

 

Theo Nguyễn Đông Triều
Tuổi Trẻ