Rực cháy mùa hoa phượng, tháng Năm
(Dân trí) - Những ngày tháng Năm, từng cơn mưa rào bất chợt, nắng hè chói chang cho bao hẹn ước học trò thắp lên màu lửa hoa phượng, tím ngắt bằng lăng...
Tháng Năm, nắng vàng tươi rực rỡ, chưa đủ bỏng rát như mặt trời tháng Sáu nhưng khiến cho bao nụ cười cũng trở nên sáng ngời, rạng rỡ, của một mùa hè sôi động, hân hoan. Bầu trời cũng cao xanh, vời vợi...
Một buổi hôm nào ngồi trong những góc phòng nhỏ, chợt nghe cơn mưa rào xối xả, trắng xóa ngang trời, gột rửa bao oi ả của nắng hè chói chang, của mùi đất cát nồng, của tâm tư mệt mỏi, cho tinh thần trở nên thư thả, tươi mát.
Mưa tháng Năm còn tươi vui, nhảy nhót, như đứa trẻ nghịch ngợm thuở còn tắm trần ngày nào. Tuổi thơ đi qua cùng trận đòn roi của những ngày hè rong ruổi...
Tháng Năm, phượng đỏ rực phương trời đầu hạ. Màu hoa của một thời trẻ dại, sôi nổi, của ước mơ tung bay diệu vợi. Nhớ ngày nào còn nâng niu cuốn sách ép cánh phượng mỏng tang... Mùa hoa ấy luôn gợi lòng ta nhớ về chặng đường đẹp nhất, để vững tin tiếp tục về điều đã chọn, mở cánh cửa vào tương lai.
Tháng Năm, trên khắp nẻo đường, Hà Nội tím ngắt một màu thương. Có những cây thấp bé, ta vươn tay ra là có thể vuốt ve. Bằng lăng khiến ai ngẩn ngơ, chờ đợi khi sắp đi qua một thưở cắp sách đến trường, lặng lẽ nhuộm tím miền ký ức chưa xa, đẹp, mộng mơ như những trang thơ trong trang sách học trò.
Loài hoa ấy như đánh dấu tình đầu còn mong manh, dễ vỡ của những đôi lứa yêu nhau. Chỉ dám hái vài cành tặng nhau theo lời nhắn nhủ thầm kín tự đáy lòng...
Tháng Năm, chẳng còn yên tĩnh trong mỗi góc sân trường. Tiếng ve kêu râm ran làm ai phiền lòng mỗi trưa hè oi ả. Nhưng buổi nào đó lặng im, ta lại thấy lòng mình trống vắng.
Tháng Năm, dường như tiếng hát cũng cất cao hơn hòa cùng khúc nhạc của đất trời, để không gian thêm trong ngần, thánh thót. Tiếng chim ríu rít, tiếng ve râm ran, tiếng gà gáy gọi mặt trời đỏ rực...
Tháng Năm chia xa cùng những buổi học cuối cùng im ắng lạ thường, trĩu nặng tâm tư của các cô cậu học trò sắp rời xa mái trường, bạn bè yêu dấu. Từng dòng lưu bút truyền tay nhau đầy lưu luyến, không muốn rời xa.
Cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến, bỗng vỡ òa trong giây phút chia tay. Vừa mới nghe tiếng cười giòn tan, lại vội quệt nhanh những dòng nước lăn trên đôi mắt lệ nhòa.
Ánh mắt trao nhau đầy bịn rịn, lưu luyến của những rung động đầu đời trong sáng, thơ ngây. Bức thư tình nơi ngăn bàn ngượng ngùng trao tay, thay cho bao lời muốn nói.
Lời tỏ tình cùng những tiếng hẹn thề tương lai, giấu kín theo nhịp đập rộn ràng, xao xuyến của trái tim thuở ấy, cùng ta thắp giấc mơ giảng đường về ngày mai tươi sáng, chung đôi...
Trên khắp mọi miền quê, đồng lúa đơm bông, chín vàng, nặng trĩu hạt, thơm ngát vị hương tinh túy của đất trời, khiến ta cảm nhận rõ hơn vị đắng mặn của những giọt mồ hôi mẹ cha chốn quê nhà.
Những vạt hoa đồng nội khoe sắc trắng, từng đàn bướm dập dìu, lung linh trong nắng tươi vàng, rực rỡ. Cánh diều no gió tháng Năm nơi triền đê, hay vài khoảng đất trống cách biệt thành thị ồn ào, giúp ta mơ về một miền yên ả, về những khát vọng được vươn cao trên chân trời rộng mở.
Trong đêm hè thanh mát, bóng ai miệt mài bên trang sách, bài tập dở dang, cho những trăn trở, suy tư trước ngưỡng cửa cuộc đời, cho một thuở quên ăn, quên ngủ, hồi hộp chờ đợi mùa thi...
Từng ngày hè bỏng rát tháng Năm, áo tình nguyện điểm tô khắp các nẻo đường. Chiến dịch mùa hè xanh lại ra quân, thắp lên màu hy vọng của những đồng quê nghèo khó nhưng ấm nghĩa tình, thắp lên niềm tin của thế hệ thanh niên giàu sức trẻ, ý chí sục sôi.
Tháng Năm chia xa, tháng Năm nhiệt huyết và sục sôi trong bầu huyết quản của những chàng trai, cô gái mang tên màu nắng, rạng rỡ nụ cười, lắng sâu trong miền xúc cảm yêu thương và tiếc nhớ…
Cũng đã đi qua bao nhiêu tháng Năm trong cuộc đời, vẫn thấy lòng mình lạc và khẽ bâng khuâng theo tiếng trống trường rộn rã, thúc giục những tin yêu, đam mê đừng bao giờ dừng lại…
Hoàng Dung