Gửi một má mì tuổi 19

Vào một buổi sáng, tôi đọc báo biết em bị bắt vì tội môi giới mại dâm. Mà em chỉ mới vừa bước sang tuổi 19...

Gửi một má mì tuổi 19  - 1

Vì đồng tiền, nhiều cô gái trẻ bất chấp tất cả để rồi đã tự đẩy mình vào cuộc sống không lối thoát... (Ảnh minh họa)

 

Nhìn gương mặt bầu bĩnh ngây thơ của em, tôi thấy nhói lòng và thực sự choáng váng. Em còn trẻ quá, mới chỉ bằng tuổi con gái của tôi. Vậy mà em đã có hai năm làm gái mại dâm và rồi làm má mì.

 

Tôi không biết tuổi thơ của em đã xảy ra những chuyện gì, cha mẹ em bây giờ đang ở đâu? Họ có biết cô con gái bé bỏng của họ đang hàng ngày trong trại giam và thời gian dần trôi qua trong  tàn phai hương sắc. Ngày em được ra tù không biết lúc đó em sẽ như thế nào?

 

Sáng nay đi trên con đường Thanh Niên, hương hoa sữa phảng phất và cơn gió lạnh đầu thu làm tôi chợt nhớ da diết thời sinh viên của mình. Ngày đó tôi vừa bằng tuổi em bây giờ. Sinh ra và lớn lên tại một thị xã nhỏ miền rừng, cả tuổi thơ tôi chỉ biết học hành nên khi rời rừng về thành phố tôi như một con cừu non lạc nhà. Ký túc xá trường tôi ngày ấy chỉ là những dãy nhà lá đơn sơ gió lùa bốn phía. Tôi nổi bật cả khu ký túc bởi nét hoang dại và ngây thơ. Phòng tôi đêm nào cũng có rất nhiều sinh viên nam đến chơi. Rồi mối tình đầu chợt đến, tôi thấy trái tim non tơ của mình rung lên trước một bông hồng của một cậu sinh viên cùng trường. Sau này mọi người nói với tôi rằng đó là một gã Đông Gioăng hiện đại.

 

Nhưng tình yêu đầu thì làm gì có lý lẽ. Tôi chẳng thể nào phân biệt được thật giả trong vô vàn những cử chỉ chăm sóc ân cần của cậu bạn trai. Rồi tôi đánh mất tình yêu đầu đời khi cậu bạn trai bỏ tôi chạy theo một cô bé sinh viên khác. Tôi tưởng chừng phát điên. Tôi bỏ học, hàng ngày theo lũ con gái ăn chơi ngoài phố đi lang thang. Đêm cả bọn kéo nhau vào vũ trường tới sáng. Những cuộc chơi không lề lối kéo dài chẳng làm tôi nguôi ngoai nỗi đau buồn. Năm đó tôi bị lưu ban xuống khóa sau. Ngày đó tôi mười chín  tuổi, đúng bằng tuổi em bây giờ.

 

Gửi một má mì tuổi 19  - 2

Nhà thơ Đặng Thị Thanh Hương

 

Không biết cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu một ngày mẹ tôi không về Hà Nội tìm. Mẹ khóc khi nhìn tôi võ vàng gầy guộc. Mười chín tuổi lúc đó trong tôi là cả một sự thất vọng và hận thù. Nhìn những giọt nước mắt của mẹ. Tôi cảm thấy ân hận vô cùng. Rồi tôi trở lại trường, ba năm trời cặm cụi đèn sách tôi đã ra trường với tấm bằng loại giỏi.

 

Mối tình đầu chỉ còn thỉnh thoảng nhói đau trong ký ức. Đôi khi tôi cứ lần thần nghĩ rằng, nếu như ngày đó tôi không kịp thời tỉnh ngộ thì không biết bây giờ tôi là ai? Những cám dỗ về vật chất, những ảo tưởng về một cuộc sống nhung lụa và thành thị luôn cháy trong bao giấc mơ của các cô gái mới lớn. Chắc chắn ngày đó cơn mơ của chúng tôi về một đời sống đủ đầy cũng không khác em bây giờ. Chỉ có điều thế hệ chúng tôi được giáo dục một cách kỹ lưỡng về lý tưởng và khả năng độc lập. Có lẽ điều đó đã giúp tôi kịp thời dừng lại.

 

Ra trường tôi từ bỏ Hà Nội để về quê cũ làm một cô giáo bình dị. Đôi khi chợt nhớ về quãng thời gian ngắn ngủi tôi là dân chơi thành phố luôn làm tôi mỉm cười. Nhưng tôi cũng công nhận với em rằng vật chất là thứ vô cùng cám dỗ con người. Nó làm cho ta điên đảo. Nó có khả năng mê hoặc những tâm hồn yếu đuối và làm mờ lý trí của bao người. Tôi chắc rằng em cũng giống như tôi ngày mười chín tuổi. Tuổi của những khao khát và muốn khẳng định mình.

 

Tôi kể cho em nghe câu chuyện của tôi ngày trẻ để muốn nói với em rằng nếu như mình chỉ thiếu một chút lý trí thì cả cuộc đời mình sẽ rơi vào bi kịch. Năm thứ ba đại học, tôi gặp một người đàn ông qua bạn bè giới thiệu, ông ta là một doanh nghiệp thành đạt và nổi tiếng.. Ông ta bảo tôi nếu đồng ý làm vợ hờ của ông ấy tôi sẽ có nhà và công việc ở Hà Nội lúc ra trường. Tôi sẽ không phải làm gì, mỗi tháng ông ta sẽ chu cấp cho tôi đầy đủ tiền ăn học. Lời đề nghị khiếm nhã của ông ta làm tôi bị tổn thương hơn bao giờ hết. Tôi đã hắt chén nước trà vào mặt ông ta và bỏ đi.

 

Sau này đi kiếm việc làm một cách chật vật ở thành phố này tôi mới thấy lời đề nghị của người đàn ông ấy sẽ vô cùng hấp dẫn cho những đứa con gái trẻ như tôi. Nhưng tôi không cảm thấy ân hận. Bởi trong mọi sự nếu đem ra cân đong đo đếm, chắc cái mất sẽ nhiều hơn cái được nếu như tôi nhận lời gã đàn ông kia.

 

Rồi tôi trở lại Hà Nội. Bây giờ tôi là một nhà báo, một nhà thơ và kiêm cả một  nhà kinh doanh nhỏ. Nhiều người nói rằng tôi đã thành đạt. Nhưng hơn hai mươi năm qua, kỷ niệm thời sinh viên vẫn luôn trở về trong tôi. Vết thương tình đầu tiên đã biến tôi từ một nàng sơn nữ trở nên dày dạn hơn. Nhưng cũng khiến tôi trở nên có bản lĩnh và lý trí hơn.

 

Đọc bài báo về em, tôi thấy họ viết rằng em cũng đã từng có một mối tình học trò. Nhưng cuộc đời xô đẩy, 15 tuổi em đã phải bỏ học lên thành phố kiếm sống. Cha theo mẹ kế. Mẹ ốm đau và em còn một đàn em nhỏ phải cưu mang. Những lý do em đưa ra biện minh cho tội lỗi của mình. Em trả lời với đôi mắt ráo hoảnh, vẻ mặt chẳng có một chút gì xót xa. Tôi cảm thấy buồn. Cái vẻ dày dạn và vô cảm làm cho gương mặt bầu bĩnh đáng yêu kia ánh lên một vẻ lọc lõi, bất cần.

 

Gần hai mươi năm làm báo, tôi đã viết rất nhiều về gái mại dâm. Ai cũng đưa ra một hoàn cảnh thương tâm. Nhà nghèo, bố theo gái, mẹ ốm, nuôi em, người tình bỏ chạy... Nhưng tựu trung vẫn do đồng tiền đẩy các em vào cuộc sống nhầy nhụa đó. Mẹ em có thể đang trên giường bệnh, nhưng mẹ em liệu có khỏi bệnh không khi em mang những đồng tiền bán thân xác em và thân xác bạn bè để cho mẹ chữa bệnh. Các em em liệu có tự hào không khi biết chị chúng làm má mì để lấy tiền nuôi chúng ăn học?

 

Tôi phải kể cho em nghe câu chuyện của bạn tôi. Khi cô ấy hơn 20 tuổi, chồng cô ấy đòi ly dị và bảo rằng nếu anh ta bỏ cô ấy chỉ có thể đi làm điếm để sống. Cô ấy đã muốn ôm con tự tử vì đúng là từ thuở bé ngoài việc học hành và lấy chồng, cô ấy chưa hề biết làm gì khác để kiếm tiền. Nhưng tiếng khóc của đứa con bé bỏng đã giúp cô ấy đứng dậy. Bắt đầu là những việc buôn bán nhỏ. Giờ cô ấy là một thương nhân nổi tiếng tầm quốc tế với số vốn hàng trăm triệu đô.

 

Sau này gặp lại người chồng cũ, cô ấy bảo rằng: Cảm ơn anh đã cho tôi biết tôi là một phụ nữ biết lao động. Nhưng quãng đời gần mười năm đó cô ấy đã phải phấn đấu và lăn lộn hết mình. Đã phải khó nhọc và vất vả và đã từng phải khóc một mình trong đêm khuya. Bởi chẳng có thành công nào mà không có sự cố gắng nhọc nhằn. Tôi luôn trân trọng và kính phục bạn tôi. Cô ấy thật giỏi và những gì cô ấy có được ngày hôm nay thật xứng đáng. Nếu như ngày đó chỉ cần một chút yếu lòng chắc chắn cuộc đời cô ấy đã xoay chiều.

 

Đã hai mươi năm qua. Từ một cô bé con tỉnh lẻ, tôi không còn ngơ ngác với hào quang của thành phố phồn hoa này. Tôi chưa bao giờ được một người đàn ông nào cho tiền. Bây giờ nhìn lại tôi thấy mình đã đi trên một con đường thắng tuy vất vả nhọc nhằn nhưng cũng đầy vinh quang và kiêu hãnh. Tôi không biết rồi hai mươi năm sau, em sẽ nói gì với con gái của em về quãng đời mình. Tôi chỉ sợ lúc đó em mới cảm nhận được nỗi cay đắng của một người mẹ không thể là tấm gương cho con gái mình soi vào. Và em nghĩ gì khi đưa thêm những số phận của những cô gái khác vào con đường của em đã đi. Em có thấy mình tàn nhẫn hay không. Những cô gái bằng tuổi em cũng đang đầy những hoài bão và mơ ước, vậy mà giờ đây vì em những mơ ước ấy đã khép lại sau chấn song nhà tù kia. Tôi cảm thấy trong em cái lòng Nhân thật hiếm hoi. Cái gì khiến cho một cô gái còn quá trẻ như em lại sớm tàn ác thế?

 

Tôi cũng có một cô con gái bằng tuổi em. Bây giờ cháu đang học bên Anh. Cứ sáng dậy thật sớm đến trường, chiều về co ro trong tấm áo lạnh dưới trời mưa tuyết, con gái tôi đi bưng bê từng bát phở cho khách, rồi nửa đêm khi không còn một người khách nào vào quán, cháu lại rửa dọn bát chén cho ngày mai. Hai giờ đêm mới mải miết ra tàu điện ngầm về ký túc xá trường. Con gái tôi bảo với tôi rằng, nó muốn được tự lập và học bằng chính đồng tiền nó làm ra. Đôi khi xót con, tôi cũng muốn con gái không đi làm nữa, nhưng lý trí lại mách bảo tôi rằng nếu ngày hôm nay con gái tôi biết trân trọng đồng tiền nó kiếm được, chắc chắn sau này nó sẽ biết giá trị của lao động và nó sẽ thành một Con Người. Và nó cũng chỉ vừa bước vào tuổi mười chín như em.

 

Rất nhiều cô gái mại dâm sau thời gian trong trại cải tạo ra đời lại làm nghề cũ. Khi hỏi cô nào cũng nói là không biết làm nghề gì vì đã quen rồi. Các cô quen có những đồng tiền một cách dễ dàng. Và ở  trong vòng tay những người đàn ông em cảm thấy được cưng chiều, em như một nàng công chúa nhỏ kiêu kỳ ban phát tình yêu… Nhưng những gã đàn ông đó như những thứ sâu mọt mà tôi ghê tởm. Em không biết rằng khi họ coi em như trò chơi ấy là khi những người phụ nữ tự trọng cảm thấy rất xót xa không.

 

Tại sao em không nhận ra rằng chính em sẽ đủ bản lĩnh và lòng dũng cảm để không cần sống dựa một cách nhớp nhúa vào những gã đàn ông kia. Tôi giống như mẹ em và bao nhiêu người đàn bà khác, chỉ mong sao con gái của mình được hạnh phúc. Rồi nó sẽ có một tấm chồng tử tế. Những chiều đông lạnh giá nó sẽ líu ríu dắt con về thăm bà ngoại, dù chỉ để mang cho bà một tấm khăn quàng mua vội bên đường.

 

Tuổi trẻ nhiều khi nông nổi, chính vì thế mà người ta dễ tha thứ cho mọi lỗi lầm của tuổi trẻ. Cũng như tình yêu, ngày hôm nay mối tình này bỏ em ra đi, sẽ có một mối tình khác đang đợi em ở đâu đó. Và hạnh phúc chắc chắn sẽ mỉm cười. Chẳng có lỗi lầm nào là người đời nhắc mãi. Chẳng có nỗi đau nào làm trái tim mình nhức nhối tới muôn năm. Em tin tôi đi, sẽ không có ngày tận thế khi mà người ta có đủ nghị lực và lòng dũng cảm để đứng dậy.

 

Nhà thơ Đặng Thị Thanh Hương

Theo Cảnh Sát Toàn Cầu

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm