Đêm tân hôn, tôi sững người biết lý do em luôn né tránh chuyện ấy

Có lẽ không ai tin, nhưng suốt 3 năm yêu nhau, chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn. Không phải tôi không muốn, nhưng em luôn khóc lóc từ chối.

Tôi và em gặp nhau lần đầu tiên tại một quán bia trên Tạ Hiện, khi đó tôi đi cùng nhóm bạn của mình còn Hoa là PG - tiếp thị bia ở quán.

Ngay cái chạm mặt đầu tiên tôi đã say nắng em, suốt cả buổi hôm đó tôi cứ nhìn theo bóng hình em, tôi thậm chí không biết các bạn mình đang nói chuyện gì cho tới khi một người trong nhóm hỏi tôi có bị sao không. 

Buổi đó, tôi đi về trong lòng đầy tiếc nuối vì không xin số của em. Đêm hôm sau, tôi lại tìm lên quán đấy nhưng không thấy em đâu, hỏi chú quán thì biết hôm nay em đi học tối nên nghỉ.

Tối tiếp theo tôi quay trở lại, lần này thì gặp được em. Tôi từng có người yêu, cũng là cao thủ tình trường theo góc nhìn của đám bạn thế nhưng đứng trước cô gái này tôi như trở thành thằng ngốc, cứ ấp úng mãi mới dám xin số điện thoại. 

Đêm tân hôn, tôi sững người biết lý do em luôn né tránh chuyện ấy - 1

3 năm yêu nhau, chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn. (Ảnh minh họa)

Khác với suy nghĩ của tôi về PG, tôi đã nghĩ em phải ít nhiều có phần dễ dãi, nhưng không, em từ chối không cho tôi số điện thoại. Sau 1 tháng "chai mặt" cuối cùng em cũng chịu mở lời cho tôi số điện thoại. 

Nói chuyện nhiều tôi mới biết em đang là sinh viên của một trường đại học khá lớn ở Hà Nội, ban ngày em đi học, tối tới đây làm thêm để có tiền đi học. Nhà em quê ở miền Trung, bố mẹ sau một lần tai nạn thì không còn sức lao động, em vừa làm vừa nuôi em trai ăn học ở quê.

Tôi thương em bao nhiêu thì khâm phục em bấy nhiêu. Yêu nhau 3 tháng, một lần mẹ em ốm, em đang đi làm xong vội vã ra bến xe về quê, tôi không yên tâm nên đòi theo về.

Lúc này tôi mới biết nhà em nghèo thật, nghèo đến mức cái nhà tắm tử tế cũng chẳng có, em nhìn tôi ái ngại như thể đã để tôi nhìn thấu điểm yếu của mình. 

Đêm đó, ngồi giữa trời đầy sao em mới kể trước kia nhà em cũng được gọi có của ăn của để, nhưng sau đó bố mẹ em gặp nạn phải bán nhà chạy chữa, trả nợ. Bây giờ, mỗi ngày bố mẹ em có thể tự lo cơm nước, trồng thêm rau, nuôi vài con gà là em thấy mãn nguyện rồi.

Em trầm ngâm nói có lẽ em chẳng lấy chồng vì gia cảnh thế này, lấy ai cũng chỉ là gánh nặng của người ta. Tôi ôm em, tôi thề với lòng sẽ lấy em làm vợ, sẽ đối xử thật tốt với em. Và tôi cưới em thật!

Yêu nhau 3 năm, nhiều người nghĩ chúng tôi phải làm "chuyện ấy" từ lâu nhưng thật ra tôi và em chưa từng đi quá giới hạn. Không phải tôi không muốn mà vì em không cho, mỗi lần tôi đề nghị em đều khóc, nói sẽ chia tay nếu tôi cứ như vậy. Yêu em, tôi giữ gìn cho em.

Mãi tới đêm tân hôn tôi mới biết vì sao em như thế, vì sao em luôn trốn tránh mỗi lần gần gũi và vì sao em lại khóc khi tôi đụng vào người. 

Lúc này, em thú thực rằng, khi là sinh viên, em đã từng bị gã chủ quán giở trò đồi bại, kể từ đó, em cảm thấy ghê sợ mỗi khi người khác giới động vào người.

Nghe xong, tôi  bật khóc, tôi khóc vì thương em nhưng cũng khóc vì biết khi nghe câu chuyện này tôi cũng sẽ ám ảnh cả đời. Tôi không thể chấp nhận được việc người phụ nữ của mình là món đồ chơi của người khác.

Nhưng tôi yêu em, nên tôi sẽ chờ đến khi em thực sự sẵn sàng.

Theo VOV.vn

Thông tin doanh nghiệp - sản phẩm