Câu chuyện bóng đá

Riedl - Calisto: 1 năm & sự tương phản

<P class=MsoNormal style="MARGIN: 0in 0in 0pt">(Dân trí) - Họ đều là những ông thầy ngoại đã từng nằm gai nếm mật với BĐVN, yêu và hiểu BĐVN như những người Việt <?xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" /><st1:country-region w:st="on"><st1:place w:st="on">Nam</st1:place></st1:country-region> chính hiệu. Họ đều có quá nhiều kỷ niệm với cái xứ nhiệt đới gió mùa này, đến nỗi coi nó như nơi tái sinh cuộc đời mình.</P>

Nhưng gần như 99,9%  họ sẽ chia tay công việc, chia tay Việt Nam chỉ sau 1 năm nữa. Vậy thì bây giờ họ chờ đợi cái gì? Mong nhớ cái gì? Và quan trọng hơn: làm được gì khi biết chắc rằng 1 năm nữa mình sẽ ra đi…

 

Một năm của Calisto

 

Đầu mùa giải năm nay, khi ông Calisto xuất hiện liên tiếp trên mặt báo để phê phán bầu Thắng đã không đáp ứng những đòi hỏi về nhân sự của ông thì người ta hiểu: điều phải đến đã đến. Mối tình nào rồi cũng phải  tan vỡ, sum họp nào rồi cũng phải ly tao.

 

Ông Thầy người Bồ đã xuất hiện tại Long An, chung tay cùng bầu Thắng xây những viên gạch đầu tiên cho ngôi nhà BĐ chuyên nghiệp Long An. Chính ông đã giúp GĐT.LA (giờ đổi tên thành ĐT.LA) từ một đội bóng nhược tiểu trở thành một đại gia trên trận đồ BĐ.

 

Hơn 5 năm ở đây, ông đã phù phép cho những đôi chân tưởng như cục mịnh, tầm thường (Tài Em, Trường Giang, Xuân Thành, Minh Phương…)  trở thành những đôi chân đắt giá. Cái tên Calisto giờ đã trở thành một thương hiệu gắn liền với cái SẠCH, với sự MÁU LỬA, cùng khả năng giải quyết tình huống đầy PHÉP THUẬT.

 

Vậy nhưng ông đã tuyên bố ra đi. Ông khao khát đoạt thêm một chức vô địch nữa cùng đội bóng ở V-League này rồi sau đó chia tay mãi mãi…

 

 

Riedl - Calisto: 1 năm & sự tương phản - 1

HLV Calisto cống hiến năm cuối cùng với tham vọng
giành thêm một chiếc cúp cho ĐT.LA (Ảnh: Việt Hưng).

 

Một nhà báo hỏi ông: “Rời ĐT.LA, ông có muốn về dẫn dắt một CLB VN  nào khác?”. Câu trả lời của ông chắc nịch: “Không!”   

 

Người ta lại hỏi ông: “Vậy ông có muốn trở lại cái ghế HLV trưởng ĐTVN nữa không?”. Ông trả lời bằng tất cả sự từng trải của mình về VFF: “Có lẽ tôi không hợp!”.

 

Và như thế, 1 năm nữa nhiều khả năng ông sẽ ra đi. Dù đội bóng của ông có đoạt chức vô địch V-League lần thứ 3 liên tiếp hay không, nhưng với những gì đã làm, xét ở góc độ chuyên môn, và với những gì đã thể hiện, xét ở góc độ nhân cách, tôi tin rằng 1 năm nữa  ông sẽ ra đi trong tư thế một… người hùng.    

 

Một năm của Riedl

 

Sáng ngày 9/4/2007, HLV Afred Riedl trở lại Việt Nam sau một chuỗi ngày về nước chữa bệnh. Ông trở lại để thực hiện nốt công việc mà mình có nghĩa vụ phải thực hiện: dẫn dắt ĐTVN trong 1 năm nữa.

 

Dùng 2 chữ “nghĩa vụ” vì nó đúng với tính chất của bản hợp đồng mà ông và VFF ký kết cùng nhau. Song, giả dụ Riedl có đứng trước mặt VFF để thốt lên: “Tôi muốn chấm dứt hợp đồng ngay từ bây giờ” thì có đến 99,9% VFF sẽ gật đầu.

 

Nhưng Riedl đã không làm như thế. Ông vẫn muốn gắn bó với “quê hương thứ 2 của ông, vẫn muốn ở lại đây 1 năm, 2 năm và có thể nhiều hơn thế nữa. Ông vẫn muốn làm tất cả những điều này dù biết chắc rằng đối tác của ông (VFF) thì không muốn như thế!

 

Tại sao lại bảo “ông biết chắc”? Tại vì, khi nghe tin VFF có ý định sa thải mình chính ông đã tức thì liên lạc với 1 luật sư để chuẩn bị cho mọi phương án xấu nhất có thể. Tại vì, trong cuộc gặp cuối cùng của ông trước khi về nước với VFF (chiều ngày 8/2/2007),  chính người luật sư ấy cũng sát cánh cùng ông vào 18 Lý Văn Phúc - trụ sở LĐ. Tất cả cho thấy, Afred Riedl vẫn khao khát ở lại, thậm chí là ở lại vô thời hạn nếu VFF “OK”.

 

Tất nhiên, VFF chẳng đời nào làm thế. Họ quá hiểu con người ông, quá hiểu trình độ thực sự của ông, và quá hiểu BĐVN cần phải thay đổi những gì để tạo ra đột biến. Vậy nên, họ sẽ đợi ông hoàn thành nốt cái “nghĩa vụ 1 năm”, nhưng với họ lại giống như “gánh nặng 1 năm” để sau đó thì nói với ông mấy chữ: “Cảm ơn và hẹn gặp lại”.

 

1 năm chờ đợi, Calisto khao khát lấy thêm 1 chức vô địch V-League trước khi chủ động nói lời giã biệt .

 

1 năm chờ đợi, Afred Riedl không dám hứa hẹn nhiều nhưng cũng đủ “tỉnh” để chuẩn bị sẵn tư thế khi buộc phải chia tay.

 

Có bao giờ, hai ông đổi chỗ - đổi tư thế  cho nhau không nhỉ?

 

Phan Đăng